• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ranh giới nghiệt ngã -C19

Vân ôm lấy mẹ mình, cô không muốn mẹ nói ra những lời tự làm tổn thương mình như thế. Chỉ có điều trong suy nghĩ lẫn thâm tâm của một người làm mẹ sẽ vẫn tự trách mình, mình lại không thể cản được, cô cố gắng an ủi mẹ.

- sau này chúng ta không phải lo cho ông ấy nữa nên có thể bớt đi một gánh nặng rồi, mẹ lấy đó làm niềm an ủi được không ?

- chỉ sợ được vài năm ông ấy đã tiêu hết tiền.

- Bởi vậy con mới muốn mẹ đứng tên chung trong sổ tiết kiệm. Mỗi tháng ông ấy chỉ có thể rút được tiền lời, tiền gốc vẫn còn trong đó.

- liệu ông ấy có nghe không ?

- mẹ ở trên này với con và em, sau này đừng về đó nữa là được, không cần phải bị ông ấy chửi mắng hay đe dọa gì cả.

- liệu có được không ?

- con sẽ thuê nhà riêng cho chúng ta, chúng ta sẽ ở cùng nhau, mẹ đừng lo lắng gì cả.

Lúc này trong đầu Vân lại thêm một gánh nặng nữa, cô muốn mẹ và em ở trên này cùng cô để bao bọc lấy họ, nhưng cô lại không biết mình phải làm gì để lo được cho họ, nói thật là cô không muốn làm công việc bần hèn ấy nữa .

Em ngủ rồi, mẹ cũng vì mệt mà thiếp đi, lúc này Vân đi ở bên ngoài hành lang, bỗng có một người phụ nữ cũng lớn tuổi chạy lại phía cô, bà ấy dường như đang bận chuyện gì đó, chỉ nói với cô vài câu.

- này cháu gái, cháu giúp cô chăm sóc ông lão ở trong phòng số 3 đêm nay nhé, bác có việc phải về nhà gấp, không thể chậm trễ được.

Rồi bà ấy dúi vào tay Vân tờ tiền 500.000, Vân không kịp nói gì bà ấy đã chạy đi mất.

Có lẽ vì hôm nay Vân mặc một bộ đồ cũ, tóc tai của cô lại hơi rối nên bà ấy nhầm lẫn cô là người chuyên đi thăm bệnh thuê chăng ?

Bây giờ bà ấy về nhà mất rồi, ông lão lại không có ai chăm sóc, bây giờ Vân cũng không bận, tiền cũng đã nhận trong tay nên Vân quyết định tới phòng để chăm sóc cho ông ấy.

Nói thật là Vân cảm thấy rất lo, cô chưa từng làm công việc này bao giờ cả nhưng vì nghĩ ở đây có nhiều Y tá Bác sĩ như vậy, nếu như có chuyện gì có thể gọi họ mà. Có điều người nhà bệnh nhân cũng liều thật, chưa dặn dò gì về tình trạng của người bệnh mà đã chạy đi như thế, không biết là việc gì gấp gáp tới mức đó.

ông lão đang phải thở bằng máy, suốt cả đêm hôm ấy Vân không dám chợp mắt một chút nào để canh máy , cũng may là giường bên cạnh có một chị cũng đi chăm bệnh thuê ,chị ấy thấy Vân lúng túng nên chỉ cho Vân những thứ cần thiết. đến gần sáng chị ấy mới nói nhỏ vào tai Vân.

- đi ra ngoài hít không khí một chút đi, nghe tiếng máy như vậy là mọi thứ ổn định rồi.

Vân với chị ấy ra bên ngoài, qua cửa kính vẫn có thể nhìn vào trong phòng nhưng không khí ở đây dễ chịu hơn trong phòng một chút, chị ấy hỏi Vân .

- em làm công việc này lâu chưa ?

- Đây là lần đầu tiên chị ạ.

- Thế à ? Thôi không sao, từ từ rồi sẽ quen. Công việc này tuy có hơi vất vả một chút nhưng bù lại có nhiều tiền, mỗi ngày cũng được 500 nghìn đấy.

- vâng.

- mình đi ăn cơm từ thiện nên không mất tiền, ở trong bệnh viện nước nôi cũng như nhà cửa mình cũng không phải mất, mỗi tháng để ra được mười mấy triệu lo cho gia đình, ráng làm em ạ.

Tự nhiên chị ấy nói như vậy khiến cho Vân muốn làm công việc này. Cô không biết là nó sẽ vất vả như thế nào nhưng ít nhất cũng không phải bán thể xác mà lấy tiền như trước đây, nghĩ tới là cô lại cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình.

- em suy nghĩ gì mà bần thần như thế?

- em không có kinh nghiệm gì trong việc này cả, sau này em nhờ chị giúp em nhé.

- có cái gì đâu, cũng là những con người khổ sở như nhau cả, em không cần phải cảm thấy ngại. Có cái gì không hiểu cứ nói với chị, chị sẽ chỉ cho em.

Thoát ra khỏi cái công việc ấy tự nhiên Vân cảm thấy cuộc đời này tươi sáng hẳn, dường như có rất người tốt xung quanh cô mà trước đây cô không hề biết , Vân mỉm cười.

- Em cảm ơn chị.

đến 6 giờ sáng thì bác gái quay lại trên tay bác ấy là một hộp cơm nóng hổi. Bác ấy đưa cho Vân.

- con ăn đi cho nóng, cảm ơn con hôm qua đã giúp đỡ bác nếu không bác không biết tìm người ở đâu để chăm bác trai cả. Con gái bác ở nhà tự nhiên đau bụng dữ dội, bác phải về gấp vì sợ nó xảy ra chuyện. Cũng may là không sao, sáng nay bác cố ý dậy sớm nấu đồ ăn để mang tới cảm ơn con.

- Con cảm ơn bác nhiều ạ.

- Thực ra con bé vẫn còn hơi mệt, nhà bác lại neo người nên con có thể giúp bác chăm bác trai mấy ngày được không ?

- Dạ được ạ.

- Vậy mỗi ngày bác gửi con 500 nghìn nhé, công cán thì cũng như những người ở đây thôi đều có giá chung cả.

- vâng.

- vậy thôi bây giờ con tranh thủ đi làm việc cá nhân của con đi, bác ở đây với bác trai khoảng một tiếng là bác về lúc ấy con quay lại nhé.

- vậy cháu đi thăm em cháu một lát.

- em cháu cũng ở trong bệnh viện này sao ?

- thằng bé đến chiều nay sẽ làm phẫu thuật bác ạ.

- vậy ai chăm sóc cho thằng bé ?

- có mẹ cháu.

- tội nghiệp. Thế thôi cháu về thăm em đi, khoảng hai tiếng cũng được để động viên tinh thần em. Tội nghiệp thằng bé quá.

Bác ấy đứng bần thần một lúc rồi đi vào trong phòng, có lẽ bác ấy đang nghĩ lại giây phút bác trai bị bệnh, con người cho dù giàu hay nghèo thì cũng không thể nào thoát khỏi bệnh tật. Chỉ có điều người giàu mới mong được chữa trị còn người nghèo chỉ nằm đó chờ chết mà thôi.

Tìm được một công việc mới Vân liền nói với mẹ, lúc đầu cô chưa biết phải mở lời thế nào, cứ ấp úng mãi, mẹ thấy Vân như vậy mới giờ hỏi.

- con làm sao thế ? Hôm qua cũng không thấy con ngủ ở trong phòng, lúc mẹ giật mình dậy không thấy con, con đã đi đâu cả đêm ?

- con bị thất nghiệp rồi mẹ ?

- sao lại như thế ?

Mắt mẹ Vân lúc này đã đỏ hoe.

- vậy bây giờ chúng ta phải làm sao hả con ?

- chuyện tiền bạc mẹ không phải lo, con đã chuẩn bị được rồi. Con chỉ muốn nói với mẹ là con sẽ làm công việc mới, vậy nên việc chăm em sẽ chủ yếu phụ thuộc vào mẹ.

- con làm việc ở tận đâu.

- ở ngay trong bệnh viện này thôi mẹ , nhưng vì chăm sóc bệnh nhân nặng nên không thể ra ngoài thường xuyên.

- Ý con nói là con làm công việc chăm bệnh nhân thuê cho người ta sao ? Con chưa làm bao giờ liệu con có làm được không ? Không cẩn thận là nguy hiểm tới tính mạng của người ta đấy con ạ ?

- người nhà sẽ hướng dẫn cho con, với lại ở đây là bệnh viện nên mẹ đừng lo, có chuyện gì con sẽ hỏi y tá bác sĩ. Làm ở đây gần mẹ với gần em con sẽ cảm thấy yên tâm hơn. Dù sao phẫu thuật xong em cũng phải ở lại điều trị bệnh nữa, phải mất một thời gian khá dài. Chắc là con sẽ trả nhà, tạm thời chúng ta sẽ cùng ở bệnh viện để tiết kiệm tiền.

- Mẹ xin lỗi con.

- mẹ đừng xin lỗi nữa, con cố gắng nhiều như vậy không phải để nhận được lời xin lỗi của mẹ đâu . Chúng ta cùng cố gắng nha mẹ.

Vân đưa hộp cơm cho mẹ rồi lại nói.

- Lát nữa mẹ ăn nha, trong này toàn là đồ ăn ngon, người nhà bệnh nhân thương nên cho con một phần.

- Vậy con đã ăn gì chưa ?

- Lát nữa còn sẽ đi xin cơm từ thiện cùng với chị cũng làm công việc giống con. Sau này ăn cơm sẽ không phải tốn tiền nữa. Cơm từ thiện mọi người nấu ngon lắm mẹ ạ.

Vân sẽ cố gắng để không phải tiêu tới số tiền mà Dũng đưa, cô còn một khoản tiền tiết kiệm, còn chuyện trả nhà chắc cô phải gặp Lan để nói khó vậy . đúng lúc này Lan gọi điện cho Vân.

- Sao không thấy mày về nhà thế ?

- Tao đang ở bệnh viện.

- bệnh viện nào cho tao cái địa chỉ để tao tới. Sao mày đưa em mày không nói gì với tao ?

- Sao mày biết.

- có người nói.

- Anh Dũng à ?

- ừ.

- Đừng nói với tao là hôm qua mày và anh ấy gặp nhau nhé?

- Chứ còn sao nữa. Bây giờ ông ấy là khách quen của tao rồi.

- à ừ.

- nằm ở bệnh viện nào ? khoa nào ? Phòng bao nhiêu ?

- Để tao gửi tin nhắn cho không nhỡ mày quên.

- ừ, gửi ngay đi nhé.

Chỉ khoảng nửa tiếng là Lan đã có mặt ở bệnh viện, nhìn thấy Vân trong cái bộ dạng đầu bù tóc rối quần áo tả tơi mà Lan chỉ biết lắc đầu cười trừ .

- Hoa khôi của quán bar đây sao ? Người mà biết bao nhiêu đàn ông mơ ước đây sao ?

- mơ ước cái gì ? Họ chỉ cần bỏ tiền ra là có được chứ cần gì phải mơ ước.

- có cần phải hạ thấp bản thân mình tới đáy như vậy không ?

- Sự thật là như thế mà.

Vân trầm ngâm một lát rồi nói với Lan.

- Lan này, tao quyết định rồi. Tao sẽ bỏ nghề mày ạ.

- Sao cơ ? Rồi mày tính làm gì để có tiền lo cho em mày như trước đây ?

- làm gì cũng được, tao sẽ cố gắng bằng tất cả khả năng của tao. Mày ủng hộ tao không ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK