Thiên tử Đại Yến Nhiếp Huyễn là nhi tử độc nhất của lão hoàng đế, từ nhỏ thân thể xương cốt đã không khỏe, mười sáu tuổi kế thừa ngôi vị hoàng đế, một năm có đến hơn nửa là ốm đau bệnh tật, cố tình đã bệnh lại còn háo sắc, còn gần nửa năm kia cơ hồ vùi trong hậu cung vờn nữ nhân, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, nhi nữ đã vượt qua hai con số.
Đại Yến môn phiệt kiêu hoàng, thế gia nắm quyền, lão hoàng đế chăm lo việc nước không dễ gì thu thập ra thành bộ dáng, lại cũng bị mệt mỏi quá độ, đem gia nghiệp to lớn quăng cho nhi tử ốm đau bệnh tật không tiền đồ này, liền buông tay mà đi.
May mắn trong triều còn có hiền thần, văn võ đều có thể dùng, cũng đều do lão hoàng đế một tay đề bạt, vài năm nay ngược lại cũng không tệ.
Hoàng đế lúc này bệnh nặng, hỗn loạn, ba ngày trước đã không thể nói chuyện, trước mắt cơm nước đều không ăn, nhi tử lớn nhất của hoàng đế chỉ mới năm tuổi, nói cũng chưa thể nói rành mạch, bên phía tôn thất sớm đã rục rịch. Đệ đệ của lão hoàng đế, Thành vương Nhiếp Kỳ, mấy ngày nay mỗi ngày đều ra ra vào vào trong cung, hôm qua còn đến phủ thừa tướng Chu Hi, nửa đêm mới ra khỏi phủ.
Trong triều cao thấp ai cũng không hồ đồ, thừa tướng Chu Hi xuất thân thế gia đại tộc, trên triều lấy thúng úp voi, thứ tướng Dung Hàm Chi đấu với hắn còn không lại đều bị Chu Hi đẩy đến phương bắc mang binh đánh nhau với man di, cao thấp trong triều đều bị hắn thu xếp được bền chắc như thép, Thành vương đáp lên Chu Hi, tới khi hoàng đế nhắm mắt, ngồi vào long ỷ trên đại điện sẽ là ai cũng coi như là đã định.
Dù sao khẳng định không phải là Đại hoàng tử nói chuyện còn mang theo mùi sữa.
Hiện giờ cả triều đều chờ hoàng đế nhắm mắt, nuốt xuống hơi thở cuối cùng kia.
Các thái y quỳ đến tê chân, chỉ còn chờ tuyên bố bệ hạ cỡi mây về trời.
Hoàng đế lại mở ra hai mắt.