Đầu tiên là tuyên thái y tới bắt mạch, uống thuốc, trời đã sáng, gọi người tới hỏi, biết Ôn Tử Nhiên vẫn chưa từng hồi phủ.
Hộ bộ thượng thư của y có khả năng thì thật đúng là có khả năng.
Không chỉ sớm kê rõ từng hạt gạo trong kho chứa Kinh Châu, mà trong vòng vài ngày ngắn ngủi, cũng đã an bài nhóm vận lương đầu tiên chuyển lương thực tử kho Quan Trung khởi hành đến Kinh Hồ.
Hồ đồ thì cũng thật sự hồ đồ.
Bởi vì sợ hãi mà muốn bao che sơ suất, bởi vì niệm tình ân sư kiêm nhạc phụ, mà muốn chu toàn cho nội đệ phạm phải sai lầm ngập trời như vậy.
Cố tình là sao trời còn không chìu lòng người.
Bình thường nhát gan cẩn thận, sao mà có thể lại dám làm như vậy.
Hoàng đế cau mày nâng tay bóp trán, trong miệng vẫn còn mùi vị chén thuốc lúc nãy đọng lại.
Việc này động tĩnh quá lớn, không thể gạt người được, y vẫn muốn sẽ bảo bọc cho Ôn Tử Nhiên, cho nên cũng càng đề phòng thế gia nương cơ hội này mà gây khó dễ.
Không muốn để cho đám thế gia bên kia thay vào, sau này gọi người tra xét, lại vẫn bị thừa tướng một tay đè xuống.
Rất có ý tứ.
Chu Hi là hồ ly đã thành tinh, ban đầu còn giống như khổng tước kiêu ngạo không coi ai ra gì, hiện giờ càng trở nên khéo léo đưa đẩy, làm việc thoắt ẩn thoắt hiện, khiến cho y không đoán ra được.
Lúc gọi hắn đế nói chuyện, lại là một khung cảnh quân hữu thần cung ấm áp, một chút tiếng gió cũng không nghe thấy.
Nhiếp Huyễn quanh co lòng vòng nhắc đến chuyện ở Kinh Hồ, Chu Hi liền nghiêm nghị nói với y đi từ Quan Trung đến Kinh Hồ, phải làm sao mới nhanh nhất ổn nhất; hoàng đế vừa chuyển đề tài đến Hộ bộ, thừa tướng của y liền rũ mắt nói ân uy đều từ cao xuống, cho dù bệ hạ sắp xếp như thế nào cũng đều là anh minh thần võ, vi thần cẩn thận nghe theo là được.
Trong như thuận nghe lời tràn ngập hương vị giả tạo, một chút chân tâm cũng không để lộ.
Nhiếp Huyễn nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy nếu không phải vì mấy ngày nay thật sự là không thể nổi hứng lên được, nếu không thì đã xử lý thừa tướng giả vờ kính cẩn nghe lời kia của y xử ngay tại chỗ.
Đến chiều, Nhiếp Kỳ vào cung, còn mang theo một hộp hạt thông lách cách trong tay áo, đôi mắt đào hoa phong lưu đều là ý cười, vui vẻ hỏi vì sao mấy ngày nay Hộ bộ lại rối loạn như lâm đại địch.
Một bầu tâm sự của Nhiếp Huyễn nghẹn lại trong lòng, đè nén đến lục phủ ngũ tạng cũng đau, ủ để khổ sở, lại không nói được với ai, nhìn vào đôi mắt đào hoa phong lưu thông thấu kia, không biết vì sao lại đổ ra toàn bộ.
Nhiếp Kỳ vẫn ôm hộp hạt thông như cũ, cưởi mỉm nói: "Không biết bệ hạ muốn xử trí thần tử khiến người bớt lo nhất này như thế nào?"
Nhiếp Huyễn có chút muốn đánh người, uống một ngụm trà, không nói.
Nhiếp Kỳ lại chậc chậc cảm khái: "Ôn thượng thư không khiến người lo lắng nhất này thật là ngốc quá. Cho dù có là thê đệ của hắn, cho dù nhạc phụ kiêm ân sư năm đó đối với hắn có bao nhiên ân tình, Liễu Dương kia làm giả sổ sách cũng không hé răng một chữ, cho đến khi chính hắn điều tra ra thì mới viết thư đến hỏi, vậy rõ ràng không xem vị tỷ phu này là người nhà, sao hắn lại phải vì vậy mà gánh trách nhiệm lớn như thế?"
Nhiếp Huyễn vô lực thở dài, nói:"Đúng vậy, ngốc đến nỗi trẫm cũng không biết phải nói gì."
Nhiếp Kỳ thập phần đồng tình mà nhìn y một cái, bóc hạt thông cuối cùng trong tay, cầm hạt thông trắng trắng trên đầu ngón tay đưa đến bên môi hoàng đế, lại thở dài: "Ân tình phải lớn đến thế nào, mới đáng cho hắn gánh vác như vậy đây?"
Nhiếp Huyễn ăn xong hạt thông còn ngậm luôn ngón tay hắn vào miệng, nhìn hắn một cái.
Hiểu rõ ý hắn, nhưng sau cũng cũng không nói ra những chuyện ủy khuất năm xưa của Ôn Tử Nhiên.