Trái lại bả vai lại ê ẩm vô cùng.
Nhiếp Kỳ mở mắt ra, liền thấy hoàng đế đang ôm mình, cả người đè lên một bên thân mình hắn.
Có chút buồn cười lại vừa phiền phức mà tránh tránh, Nhiếp Huyễn cũng tỉnh lại, mở mắt mờ mịt nhìn hắn.
Đã nhiều năm, rốt cuộc hắn cũng lại nhìn thấy biểu tình không hề tính toán phòng bị này của điệt nhi nhà mình, đôi mắt tối đen vẫn còn vẻ nhập nhèm ướt át, chớp chớp, cẩn thận chăm chú nhìn hắn, hình như không nhận ra hắn vậy.
Nhiếp Kỳ cười cười, thò tay đẩy y ra: "Tránh ra chút, đau vai."
Nhiếp Huyễn ôm hắn càng thêm chặt, toàn bộ đè lên, chôn mặt vào trong hõm vai hắn, than thở: "Không phải lâm triều, ngủ thêm một lát đi."
Nói xong cư nhiên lại thật sự tiếp tục ngủ, hô hấp cũng trở nên nhẹ đi, từng tiếng từng tiếng rơi vào bên tai.
Nhiếp Kỳ lại không ngủ, nheo mắt nhớ lại chuyện đêm qua.
Thúc chất hai người đều uống nhiều rượu, hoàng đế thẳng mặt chỉ trích hắn làm ra vẻ khác người, tuyệt không phải là thành tâm tu đạo.
Còn nói chân lý của đạo là ở chỗ thuận theo thiên ý mà lại không vi phạm bản tâm.
Hắn suy nghĩ một chút về bản tâm của chính mình: nhớ tới mình cũng từng khao khát cái vị trí cữu ngủ chí tôn kia, đó là do chấp niệm trong tư tưởng của phụ mẫu mà mình lại không bỏ xuống được, hắn cũng từng tìm kiếm, lại chỉ là một lần sai lầm mà thôi.
Còn có Nhiếp Huyễn.
Thiếu niên kia luôn dùng ánh mắt ôn nhu thâm tình như thế mà nhìn hắn, vì hắn chần chờ sợ hãi, đến tận sau này lại chính miệng nói với hắn, Nhiếp Huyễn từng ái mộ hắn kia đã chết rồi.
Đáng cười biết bao.
Nhịn không được liền cười thật, lại không biết như thế nào, nhất thời nâng mặt, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi hoàng đế.
Một nụ hôn mà thôi, chính mình cũng ngây ngẩn cả người, hoàng đế cũng kinh ngạc, sau đó cũng bỗng dưng bật cười.
Thật ra hoàng đế sinh ra đã rất đẹp, chỉ là do lúc trước ốm yếu hoang đường, ngày nay lại là thiên uy khó lường, nên thường khiến cho người khác bỏ qua dung mạo của y, sau khi say rượu tâm phòng bị được dỡ xuống, ngược lại lại phá lệ đẹp mắt hơn nhiều.
Hắn từng bị hoàng đế giam cầm trong hậu cung mấy tháng, tùy ý tác hoan tùy tính đùa nghịch, miệng lưỡi quấn quit đã là thói quen, thế nhưng một nụ hôn mà hai bên đều tình nguyện thì đây là lần đầu tiên.
Một trải nghiệm hoàn toàn bất đồng, tuyệt không thể tả, lại khó có thể diễn tả bằng lời.
Chuyện sau đó thế nào thực lòng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là lúc hoàng đế kéo mở vạt áo mình ra, mình lại nhẹ giọng nói một câu không muốn làm.
Trước kia, lời cự tuyệt kịch liệt hơn nữa không biết cũng đã nói biết bao nhiêu lần, chưa một lần được bỏ qua, lúc này lại không biết thế nào, hoàng đế thật sự ngừng tay, chỉ ôm mình ngủ một đêm.
Nhiếp Kỳ trừng mắt nhìn, lắc đầu cười cười, nghĩ, chuyện này cuối cùng là thế nào vậy?
Hoàng đế được cho là đang ngủ lại bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo chút ngái ngủ còn chưa tỉnh: "Tiểu hoàng thúc cười cái gì? Vui vẻ vậy."
Nhiếp Kỳ không trả lời.
Qua một lúc lâu, chờ đến khi Nhiếp Huyễn lại ngủ, mới thì thầm tự nhủ: "Cười chính mình."
Hoàng đế ôm hắn ngủ không mở thèm dậy, nghe tiếng lại giãy dụa "ưm" một tiếng.
Nhiếp Kỳ càng trở nên vui vẻ, chậm rãi bồi thêm một câu: "Cũng cười ngươi."
Ai không đáng cười chư? Bị vẻ ngoài che mắt bỏ gần cầu xa, đều là những kẻ ngốc nghếch mà thôi.
Trong lòng nhất thời trở nên trống trải, những tối tăm triền miên phiền lòng từ ngày nào đều như bị một trận gió lạnh thổi bay đi mất.
Nhiếp Kỳ dùng cánh tay không bị hoàng đế đè lên ôm lại y, nhắm mắt, cũng cùng ngủ.