Nhiếp Kỳ cắn múi cam, tà tà liếc nhìn y: "Bệ hạ hôm nay quả thật là tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều."
Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, vươn tay qua ôm lấy hắn, kéo vào ngồi trong lòng mình, nhẹ giọng nói: "Lúc trước... đều là trẫm không đúng. Không nên làm như vậy với tiểu hoàng thúc."
Nhiếp Kỳ nhướn mày, chợt thở dài: "Trước kia cũng do ta...Trong lòng ngươi có oán khí, ta hiểu rõ. Nhưng ngươi cũng có chút quá phận."
Nhiếp Huyễn vùi mặt vào cần cổ hắn, thấp giọng cười một tiếng: "Quả nhiên vẫn là trách trẫm. Sau này sẽ không như thế nữa, trẫm sẽ... đối xử tốt với hoàng thúc."
Chần chờ một chút, bỗng nhiên nói: "Tiểu hoàng thúc hôm nay thật sự có chút khác lạ."
Nhiếp Kỳ nhoẻn miệng cười, tươi sáng như hoa xuân: "Được bệ hạ thức tỉnh, trước đây đi sai đường, để đạo nắm giữ, chỉ được thù đồ, hôm nay ta nắm giữ đạo, tự khắc tiêu dao."
Nhiếp Huyễn nghe vậy sửng sốt. tay đang ôm eo hắn cũng không tự giác mà ôm càng thêm chặt: "Tiểu hoàng thúc vẫn muốn tu tiên sao..."
Nhiếp Kỳ nâng tay làm thành thế liên hoa chỉ, chững chạc đàng hoàng nói: "Vô lượng thiên tôn, ta đã ngộ đạo."
Nhiếp Huyễn chôn mặt vào hõm vai hắn.
Lại nghe thấy tiểu hoàng thúc của y cười một tiếng: "Nhưng bổn vương còn chưa hưởng thụ đủ phồn hoa chốn hồng trần, nên chưa muốn vào núi tu hành đợi ngày phi thăng."
Lúc này Nhiếp Huyễn mới ngẩng đầu lên, mổ một phát lên mặt hắn, cười nói: "Thật không còn gì tốt hơn... Làm thần tiên thì có gì hay đâu chứ."
Nhiếp Kỳ lại bật cười, thò tay sờ sờ đầu hoàng đế, lại quay mặt, ngậm lấy vết thương trên vành tai y, thập phần hàm hồ mà nói: "Vua của một nước, dáng vẻ như vậy, thật là hại uy nghiêm..."
Nhiếp Huyễn thuận thế liếm lên yết hầu hắn một phen, cười nói: "Có thần tử nào lại dám nhìn chằm chằm long nhan đế vương sao? Cho dù là thấy được, cũng có thể như hoàng thúc trí tuệ hơn người, biết ngay là Chu Hi sao? Rất ít đi."
Nhiếp Kỳ trầm trầm bật cười: "Ngược lại ngươi đúng là bao che bọn họ, một hai không làm hỏng thanh danh họ."
Nhiếp Huyễn nhận ra có chút không đúng, ngửi ngửi mùi hương trên áo tiểu hoàng thúc, nói: "Ghen sao?"
Nhiếp Kỳ lấy răng cọ tới cọ lui trên dấu vết ngay vành tai y một trận, rồi mới buông ra, nhẹ giọng cười nói: "Bổn vương cũng không tính hòa ly với vương phi, cũng không nghĩ đến chuyện bắt bệ hạ phân phát hết phi tần, ngươi đối với các thần tử thế nào là chuyện của ngươi, là thân là một thân vương, không nên xen vào."
Dừng một chút, mạnh mẽ cắn thẳng lên vành tai y, cắn đến khi chảy máu: "Nhưng mà, tuy rằng lúc trước ta có cô phụ ngươi, vậy hai tháng kia ngươi cũng nên phát tiết đủ, sau này không cho đối với ta như vậy nữa."
Nhiếp Huyễn ôm tai hít ngụm khí lạnh, thập phần ủy khuất nói: "Trẫm thương tiểu hoàng thúc còn không kịp, sao có thể bỏ được."
Nói xong lại thở dài: "Mới vừa rồi còn nhắc tới thể diện đế vương, chớp mắt liền cắn lợi hại như vậy, càng khiến trẫm không có cách nào gặp người."
Nhiếp Kỳ nhẹ cười một tiếng: "Thứ mà trong cung không thiếu chính là dược, nhanh bôi lên. Để lại dấu như vậy, là để Chu Hi nhìn hay sao?"
Nhiếp Huyễn giật mình, cảm khái nói: "Hôm nay tiểu hoàng thúc thật sự là...đoán lòng người rất chuẩn nha."
Nhiếp Kỳ chỉ cười: "Nhìn thoáng, tự nhiên liền hiểu rõ."
Nhiếp Huyễn không biết vì sao, liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ngón tay đặt lên vạt áo hắn, vén ra.
Nhiếp Kỳ tà tà liếc nhìn y, như cười như không: "Chu đại thừa tướng vẫn chưa xuống giường được, bệ hạ cũng nên nghỉ ngơi một chút đi."
Chương 140
Mới vừa chính miệng nói sẽ đối xử tốt với người ta, chớp mắt liền ỷ vào tuổi trẻ lực tráng mà đè người lên giường thì thật không tốt lắm, Nhiếp Huyễn thở dài, ủy ủy khuất khuất nói: "Trời cao làm chứng, trẫm thật sự không làm gì quá đáng với thừa tướng, cũng không biết vì sao hắn lại nghỉ phép lâu như vậy. Có điều thừa tướng vẫn luôn được nuông chiều chút, chắc là dỗi với trẫm thôi."
Nhiếp Kỳ xoay nghiêng mặt qua nhìn y: "Bảo thái y lại xem rồi sao? Thân mình xương cốt của Chu Hi càng ngày càng không tốt, không cứ phải là bị ngươi làm đến không xuống giường được, nếu là bị bệnh khác thì sao?"
Hoàng đế ngẩn người, cảm thấy cũng có lý.
Chu Hi vốn dĩ quá gầy yếu, cuối thu năm ngoái tới nay đã vài lần bị bệnh lớn nhỏ, một khi nhiễm bệnh liền sốt nhẹ, hôm trước lại để cho hắn ôm dù đứng đợi dưới mưa lâu như vậy, đêm đó lại còn liều chết triền miên, không chừng khi trở về thật sự bị sốt lên.
Y thầm nhớ tới nam nhân cao quý luôn được bọc trong nhung lụa kia, một thân tật xấu còn xét nét, tính tình mạnh mẽ, ngược lại quên mất chuyện này.
Nói như vậy, quả thật nên phái thái y qua phủ hắn xem mới phải, đừng nên thật sự bị bệnh mới tốt.
Cũng là nên ban ân đối với thế gia.
Nghĩ như vậy, lại nhịn không được mà nhìn tiểu hoàng thúc nhà mình. Tâm tư chu đáo thế này, không biết từ xưa đã có rồi mà y không để ý, hay là thật sự mới vừa thấu triệt đây thôi, cho nên đả thông tâm tư, biết người hiểu chuyện, hết sức chu toàn.
Nhiếp Kỳ thấy y băn khoăn, lại vẫn cứ cười như không cười, đứng dậy khỏi đùi hoàng đế, ngồi lại ghế của mình, lười biếng híp mắt, nói với bên ngoài: "Người đâu, lấy Tuyết Ngọc Sinh Cơ cao tới."
Thái giám bên ngoài nghe đến phát ngốc, dược cao này vốn toàn các nương nương trong cung dù khi chẳng may bị thương trên mặt vội vã muốn đánh tan vết sưng bầm, vô cùng quý giá.
Chần chờ ngập ngừng bước vào, nhìn thấy Thành vương điện hạ đang biếng nhác nhìn mình, phong lưu nổi bậc.
Nhiếp Huyễn ho khẽ một tiếng: "Bảo ngươi đi lấy thì đi ngay đi."
Cung nhân từng bị hoàng đế ra tay cay nghiệt thu xếp vài lần, nghe vậy đương nhiên là vội vàng chạy đi, sợ lỡ như chậm trễ làm cho thánh thượng không vui, sẽ bị đánh gãy chân bắt đi canh lăng mộ tiên đế.
Nhiếp Kỳ cười một tiếng, nói: "Hiện mấy thái giám cung nữ này cũng được bệ hạ dạy bảo đến quy cũ."
Hoàng đế lắc đầu, nói: "Lúc trước là do trẫm không nên thân, nên mấy nô tài này đã quen việc không có thể thống."
Đã thấy tiểu thúc nhà mình thở dài một hơi nói: "Hôm nay tiền độ rộng mở trái lại cũng có cái không tốt, chuyện gì cũng dám làm."
Hoàng đế trầm mặc một lát, nói: "Người từng chết qua một lần, còn có chuyện gì không dám?"
Chần chờ một lát, y bỗng nhiên nói: "Hoàng thúc có biết, trước kia khi gần đất xa trời, trẫm từng lập một bức di chiếu."
"A? Chiếu thư ở đâu, bên trên viết tên ai?" Nhiếp Kỳ ngẩn người, giương mắt nhìn y.
Nhiếp Huyễn cũng nhìn hắn, không trả lời.
Vẻ sửng sốt trong mắt Nhiếp Kỳ càng thêm sâu sắc, hồi lâu mới thì thào nói: "Không phải là, sẽ không phải..."
Đôi mắt hắn vốn dĩ to tròn, đường cong dễ nhìn, lúc mở to, lại càng thêm đẹp vô cùng.
Trong lòng Nhiếp Huyễn không rõ tư vị, gật gật đầu: "Di chiếu đó sau khi trẫm khỏe lại thì đã tiêu hủy, sau này cũng sẽ không làm thế nữa. Cho dù tiểu hoàng thúc có tin hay không...Chỉ là muốn tiểu hoàng thúc biết, trẫm xác thực đã từng làm như vậy... Rất ngốc có phải không?"
Nhiếp Kỳ im lặng không trả lời, thật lâu sau nới nói: "Trước kia là ta không đúng với ngươi. Vị trí kia sao, trước có nghĩ tới, giờ đã không còn, nếu lại lập di chiếu, bệ hạ hãy viết tên Tuấn ca nhi."
Lòng Nhiếp Huyễn lắng lại, nhấp ngụm trà, nói: "Hôm nay tiểu hoàng thúc đến là vì chuyện gì?"
Nhiếp Kỳ sâu sắc liếc nhìn y một cái, khẽ cười: "Ta muốn gặp ngươi, liền đến."
"Chỉ là đơn thuần muốn gặp trẫm sao?"
"Phải, chỉ đơn thuần muốn gặp ngươi thôi."