Tức giận đến cực kỳ băng lãnh, lạnh đến nỗi trái tim đông lại, băng hàn nhập cốt, hiện ra trong đôi mắt vẫn luôn luôn mỉm cười dịu dàng chân thành, khiến cho hắn đau đến biêm cốt trùy tâm.
Hốc mắt đau xót, theo bản năng tự biện hộ: "Thần thần thật sự không biết...."
Không biết Trường Giang cũng sẽ có lũ xuân.
Không phải chưa từng nghe đế lũ xuân, nhưng chỉ biết rằng Hoàng Hà sẽ có, lại không biết rằng Kinh Hồ ở phương nam cũng sẽ gặp lũ xuân.
Rõ ràng chỉ là muốn thu xếp thất trách của thê đệ, rõ ràng mọi chuyện đều đã, đều đã tính toán đâu vào đất cả rồi. Thậm chí hắn còn dời ngày nhập kho sớm hơn cả nửa tháng, ai ngờ được rằng, người tính không bằng trời định.
Nhiếp Huyễn lại tựa như không hề nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của hắn, lạnh lùng hỏi: "Ngươi không biết cái gì? Chuyện lớn như vậy, ngươi vừa nhận thánh quyến, lại vẫn dám khi quân phạm thượng... Tử Nhiên, ngươi khiến trẫm rất thất vọng.
Một lời vừa ra, trời sụp đất nứt.
Mơ hồ giống như xương sống bỗng nhiên bị bẻ gãy, Ôn Tử Nhiên vô lực cúi đầu thật thấp, không dám nhìn hoàng đế nữa.
Không dám nhìn lên đôi môi mỏng từng ngậm lấy vành tai mình ôn tồn mềm mại thổ lộ, giờ phút này lại nói ra lời như vậy.
Lại càng không dám nhìn sự giận dữ và thất vọng rõ ràng trong đôi mắt hoàng đế.
Nhiếp Huyễn cắn răng một lát, mới gian nan bình phục hô hấp, cúi đầu nhìn lại, Ôn Tử Nhiên vẫn đang phủ rạp dưới đất run rẩy, liền lại cảm thấy gân xanh trên thái dương đột ngột nhảy lên.
Có chút giữ không được sữ trấn định thong dong nữa rồi, Nhiếp Huyễn cắn chặt răng, gằng từng câu từng chữ: "Sao ngươi dám ~~ sao lại dám!"
Vùng đất Kinh Hồ giàu có trù phú, tuy rằng thường có lũ lụt, nhưng dân số vẫn hơn hẳn phương bắc, năm rồi tuy rằng cũng có lũ lụt, nhưng kho chứa tràn đầy lương thực, cứu tế kịp thời, ít có khi nào lại thật sự thành mối họa lớn.
Năm nay lũ xuân đến bất ngờ, lại vừa đúng lúc kho chứa thiếu hụt, Ôn Tử Nhiên lại là biết mà không báo, nếu ứng đối không kịp, e rằng kết cục sẽ là tiếng than dậy trời chết đói khắp nơi.
Vừa nghĩ tới liền cảm thấy tâm tình không thuận, lửa giận bốc lên, nhấc chân đạp vào đầu vai Ôn Tử Nhiên: "Ngươi còn quỳ ở đây làm gì! Còn chưa cút về Hộ bộ nghĩ cách đi! Phải điều lương thảo thì điều lương thảo, nên trừng trị tham ô thì trừng trị tham ô ~~ còn muốn trẫm phải dạy ngươi hay sao!"
Ôn Tử Nhiên bị hoàng đế đạp ngã trên mặt đất, lấy một tay nâng người dậy, tay kia che miệng, ngẩng mặt, đã là dáng vẻ khóc không thành tiếng, nghẹn ngào gấp gáp, cơ hồ không kịp thở.
Nhiếp Huyễn quay mặt đi, nói: "Đừng khóc ở đây, trẫm không muốn nhìn."
Dừng một chút, lại nói: "Trẫm vừa nghĩ đến lưu dân đói khổ lạnh lẽo gào khóc bên đường, liền cảm thấy chảy máu trong lòng, ngươi sao còn có mặt mũi khóc cho trẫm xem?!" (mị thik bạn công truyện này lắm, rất đâu ra đó, trong truyện tình cảm thì ôn nhu săn sóc, nhưng công tư phân minh, hơn nữa bạn còn là minh quân, biết đàn áp quần thần, chăm lo thương sinh, like bạn ^^)
Ôn Tử Nhiên càng khóc đến nghẹn nói không ra lời, vừa lắc đầu, thật vất vả gian nan đè xuống từng tiếng nức nở, nói: "Ta không biết... ta thật, ta thật không biết sẽ như vậy..."
Nhiếp Huyễn cười lạnh một tiếng, vẫn như cũ không nhìn đến hắn.
Ôn Tử Nhiên dùng sức lấy ống tay áo lau nước mắt, khóc nói: "Khoản mục đã...đã được hoàn thành một nửa....vốn cho rằng...rằng mùa lũ vẫn còn sớm, chắc sẽ kịp thôi, đợi đến khi kho thóc đầy sẽ chuyển qua...quyết không chậm trễ, chậm trễ việc phòng ngừa lũ lụt...Cũng chỉ vì vì muốn tránh lời tị hiềm, đem sự việc che lấp qua đi..."
Nhiếp Huyễn nghe hắn vừa nghẹn ngào vừa lắp bắp nói, càng thêm phiền muộn, lớn tiếng trách mắng: "Nói đàng hoàng!"
Nước mắt Ôn Tử Nhiên càng rơi dữ dội, lại bị hoàng đế dọa sợ đến không dám khóc lên thành tiếng, dùng sức thở hổn hển, cố nén nghẹn ngào, nói: "Nếu bệ hạ ban hành sắc lệnh, vốn là sau tháng hai có thể thu được lương thực, khoảng bốn mươi ngày liền có thể chuyển đến Kinh Châu!"
Nhiếp Huyễn im lặng.
Hồi lâu mới nói: "Quả thật là tính toát tỉ mỉ a, Tử Nhiên."
Ôn Tử Nhiên bi thương nhắm mắt lại, không dám nhìn hoàng đế thêm nữa.
"Trẫm cho ngươi một tháng ~~ lập tức đi làm ngay cho trẫm ~~ còn không mau cút!"