Nhiếp Tuấn chăm chú nhìn học sinh mới tới xếp lớp.
Một đôi mắt phượng, kiểu tóc cắt cúp chỉnh tề, mặc một bộ tây trang, nhìn vừa nhã nhặn vừa bại hoại.
Nhiếp Tuấn chậc một tiếng, hậm hực nói với Dung Mẫn: "Sao nó không dứt khoát gọn gàng đeo luôn cặp kính gọng vàng luôn đi?"
Dung Mẫn đầy lòng toàn là sầu với lo nhìn Nhiếp Sấu Ngọc đang ngắm Chu Khác, vò cái đầu đinh anh tuấn tiêu sái của mình, hỏi Nhiếp Tuấn: "Cậu khẳng định chị của cậu thích kiểu nam sinh sáng lạn ưa vận động? Sao mình cảm thấy cổ càng thích thể loại nhã nhặn hơn vậy..."
Nhiếp Tuấn đang muốn trả lời, bị một viên phấn nện trúng đầu, đàng phải ngậm miệng.
Hào quang sáng chói, tên mới tới này thật sự là không thích nổi mà.
Nhưng đến lúc tan học thì cậu cũng đổi ý rồi.
Nữ thần học đường Chu Tình hiếm khi xuống lầu, nói chuyện với học sinh mới kia.
Hai người đứng trước bồn hoa, nói chuyện một lúc lâu.
Nhiếp Tuấn trốn sau tường lén nhìn qua.
Dung Mẫn đứng sau lưng đang bị anh ba nhà hắn là Dung Xá ấn bả vai ân cần sai bảo: "Nhóc Chu Khác kia cuối cùng là thằng nào, có quan hệ thế nào với Tình Tình hả, mày nhanh chạy ra nghe rõ cho ông coi!"
Dung Mẫn sắp hít thở không thông, giãy dụa nói: "Bọn họ có thể là...là bà con?"
Nhiếp Tuấn nghĩ nghĩ, cảm thấy hai người kia có cặp mắt, có khí chất và phong cách ăn mặc cũng giống giống nhau, nhất thời thầm chấp nhận.
Địch ý nhất thời biến thành vô vàn tán thưởng đối với anh rể tương lai.
Nếu Dung Xá mà biết cậu đang nghĩ gì, nhất định không chỉ bắt nạt mỗi Dung Mẫn.
Tan học, Chu Khác sắp xếp cặp sách xong đứng chờ ở cửa lớp, Nhiếp Tuấn nhân cơ hội bước tới gần bắt chuyện: "Cậu chờ người nhà tới đón hả?"
Chu Khác nghiêng đầu nhìn lại, sau đó vươn tay ra: "Xin chào, mình tên là Chu Khác."
Nhiếp Tuấn không quá quen thuộc với cái loại hình giao tiếp quá già cỗi này, nhưng lại cảm thấy vô cùng kì lạ tò mò cũng nóng lòng muốn thử, đưa tay ra bắt tay, nói: "Rất vui được làm quen với cậu, mình là Nhiếp Tuấn."
Chu Khác cười cười: "Thì ra cậu chính là thái tử nha."
Tập đoàn giáo dục Đại Yến là tập đoàn con của tập đoàn Đại Yến, chủ tịch Nhiếp Huyễn cũng chính là chủ tịch hội đồng giáo dục, Nhiếp Tuấn đương nhiên chính là tiểu thái tử chứ còn gì.
Nhiếp Tuấn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Thầy giáo nói, hiện giờ là chủ nghĩa dân chủ, gọi mình là Nhiếp Tuấn đi."
Chu Khác gật gật đầu: "Rất vui được làm quen với cậu."
Nói xong liền nhìn Dung Mẫn đang đứng bên cạnh Nhiếp Tuấn, cũng vươn tay ra: "Nếu vậy thì bạn này chính là tam công tử nhà Dung phó tổng rồi, Dung Mẫn có phải không?"
Dung Mẫn vừa bắt tay với Chu Khác vừa nói: "Tui chính là Dung Mẫn, hân hạnh. Có phải trong nhà trò đặc biệt thích xem kịch cổ trang lắm hả? Trò nói chuyện có vẻ nho nhã..."
Chu Khác vẫn cứ mìm cười nhẹ nhàng, lúc đang tính nói thêm gì đó thì Chu Tình bước tới, gật đầu với mọi người, sau đó vươn tay với Chu Khác nói: "Đi thôi."
Chu Khác nắm lấy tay Chu Tình, nói: "Chị, em giúp chị đeo cặp nha?"
Nhiếp Tuấn liếc nhìn Dung Mẫn, mỗi người một cánh tay gian nan giữ lấy Dung Xá ở phía sau ngăn cản hắn vọt ra đánh người.
Lớp phó lao động Ôn Thanh Trực lau bảng xong rửa tay quay lại thì thấy cảnh tượng như vậy, lưng đeo balo con thỏ ăn cà rốt, sợ hãi than thở một tiếng.
Nam sinh năm thứ năm, Ôn Thanh Viễn xuống lầu, đi tới sau lưng nhìn xem Ôn Thanh Trực đang nhìn cái gì, Ôn Thanh Trực níu lấy con thỏ trên túi xách của anh trai, nói: "Thật là một vở kịch đô thị tình duyên quá mức sống động."
Ôn Thanh Viễn nhìn đồng hồ, khẳng định ba ba nhà mình phải mất một lúc nữa mới tới, liền lôi kính mắt trong túi xách ra, cùng đứng xem kịch với em trai nhà mình.
Lúc này Chu Hi đã xuất hiện trong tầm mắt bọn nhỏ, áo khoác dạ ép lông cừu được cắt may vừa vặn với thân hình tạo nên cảm giác đồng bộ với áo khoác trên người Chu Tình, mà bộ tây trang trên người lại rõ ràng chính là giống với Chu Khác.
Chu Tình ôm hắn, ngọt ngào gọi: "Cha~"
Chu Khác đứng bên cạnh, có chút câu nệ mà gọi một tiếng: "Ba."
Chu Hi hôn Chu Tình một cái, lại vỗ vỗ bả vai Chu Khác, mỗi tay dắt một đứa, đi.
Để lại một đám tượng đá nhỏ nhỏ.
Nhiếp Sấu Ngọc là đứa đầu tiên phục hồi tinh thần, chậc một tiếng hỏi Dung Mẫn: "Bác Chu không phải chỉ có một con gái là Chu Tình thôi hở? Ở đâu ra đứa con trai lớn vậy chứ, chẳng lẽ là con riêng mới nhận về?"
Thực ra Nhiếp Tuấn cũng đang nghĩ như vậy.
Mấy đứa nhóc họ Nhiếp cực kì nhạy cảm với loại chuyện như là con riêng bên ngoài này, chung quy cả nhà có mười anh chị em, chả đứa nào là trong giá thú hết.
Dung Xá nhẹ nhàng thở ra, Dung Mẫn cũng nhẹ nhàng thở ra, buông cánh tay anh ba nhà mình, lau mồ hôi.
Xa xa phía sau, Ôn Thanh Trực níu lấy con thỏ bên trên ba lô anh trai mình nói: "Nghe nói Tình nữ thần không có anh em trai mà, dựa theo logic phát triển của phim truyền hình dài tập, em thấy Chu Khác kia không chừng chính là con rể mà Chu thúc thúc bắt về nuôi đó."
Ôn Thanh Viễn gật gật đầu, cũng nhéo nhéo củ cả rốt trên túi xách của em trai, nói: "Rất có lý, em xem cậu ta câu nệ như vậy..."
Dung Xá nghe thấy hai anh em họ Ôn nói chuyện, gân xanh trên trán sắp nhảy ra luôn rồi.
Dung Mẫn vội vàng kéo lấy tay anh ba, nhưng không còn kịp nữa, trong cái khó ló cái khôn, xoạt chân ra ngáng trước mặt hắn.
Lúc Dung Hàm Chi tới nơi, liền nhìn thấy con trai nhỏ ngáng chân con trai lớn ngã sấp mặt, lập tức đen mặt bước qua.
Ôn Tử Nhiên đang đi chung với hắn lập tức giữ chặt hắn lại, khuyên nhủ: "Con nít nghịch ngợm, cậu đừng tức giận."
Ôn Tử Nhiên nhìn về phía trước nói với đám nhóc: "Tiểu Tuấn và Sấu Ngọc đang chờ bảo mẫu tới đón sao?"
Nhiếp Tuấn và Nhiếp Sấu Ngọc mỗi người giữ chặt một bên quai cặp của Dung Mẫn, chớp chớp mắt nhìn Dung Hàm Chi, trăm miệng một lời: "Tụi con muốn tới nhà Tiểu Mẫn làm bài tập chung, được không ạ?"
Ôn Thanh Trực dựng thẳng ngón tay che, Ôn Thanh Viễn cúi đầu lại gần, Ôn Thanh Trực nhỏ giọng nói thầm với ca ca: "Hai người đó thật sự là chị em khác mẹ sao? Nhìn không ra luôn."
Dung Hàm Chi nghĩ nghĩ, quay đầu lại hỏi Ôn Tử Nhiên: "Thêm hai đứa có sao không?"
Ôn Tử Nhiên đẩy đẩy kính mắt, nói: "Thì mua thêm ít đồ ăn thôi, có sao đâu, cậu nhắn tin thông báo cho Nhiếp đổng một tiếng đi."
Dung Mẫn nhìn trái nhìn phải, nói: "Mẹ mình với dì Liễu nhà bác Ôn và dì Vương nhà chú Nhiếp Kỳ cùng đi Las Vegas rồi, hai nhà mình hiện giờ thành 1 team."
Nhiếp Tuấn gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy sao không ra ngoài ăn?"
Ông cụ non Dung Mẫn lắc lắc đầu: "Bởi vì mấy chỗ đông thì hay tranh giành, có thêm sự lựa chọn thì sẽ có thêm khác biệt. Những lúc chỉ có ba của bạn với bạn với hai anh trai nhà bạn ăn cơm thì đều bởi vì thân sĩ phong độ thôi, những lúc phải khuất phục sự đam mê đối với ẩm thực của chị bạn, lúc đó bạn sẽ biết đến nhà bác Ôn ăn cơm chính là quá sức tốt đẹp...Nếu mà làm việc nhanh thì ngày hôm sau còn được chọn món đó."
Dung Xá bò lên khỏi mặt đất, xoa xoa đầu gối, nói: "Đó là lời của anh hai, mày đạo văn."
Lúc lên xe thì phải chia ra, Dung Xá và Dung Mẫn ngồi Ferrari của ba ba bọn họ, Ôn Thanh Trực và Ôn Thanh Viễn ngồi Suv của ba ba nhà mình, còn lại Nhiếp Tuấn và Nhiếp Sấu Ngọc tương đối khó chia một chút, Ôn Tử Nhiên suy nghĩ một chút rồi để Ôn Thanh Viễn đi xe của Dung Hàm Chi, nhét bốn bạn năm 1 vào chiếc Suv của mình.
Dù sao thì trời đang lạnh, phài làm tốt công tác chống lạnh giữ ấm.
Sau khi đến nhà Ôn Tử Nhiên, Dung Hàm Chi phụ trách nhìn đám nhóc làm bài tập, Ôn Tử Nhiên thay đồ ra ngoài mua đồ ăn, Nhiếp Sấu Ngọc và Ôn Thanh Trực đã làm bài xong ở trên trường, Ôn Thanh Trực bưng điểm tâm và đồ ăn vặt ra cho mọi người, Dung Hàm Chi theo lệ thường khen trước sau đó mới hỏi Dung Mẫn vì sao chưa làm bài xong.
Dung Mẫn ai oán: "Lúc anh ba tan học cứ đến làm phiền con... và Tiểu Tuấn! Cho nên hai tụi con mới chưa làm bài xong."
Dung Xá vội cúi đầu làm bài tập, nhưng ba ba nhà hắn vẫn dùng một trái kiwi cách mười mét quăng trúng trán hắn: "Thằng nhóc này lại làm cái gì vậy hả!"
Nhiếp Sấu Ngọc nhân cơ hội hỏi: "Bác Dung, lớp tụi con mới có học sinh mới, tên là Chu Khác. Hôm nay bác Chu tới đón Chu Tình, bạn đó cư nhiên gọi bác Chu là ba ba đó nha, Ôn Thanh Trực nói bạn đó là bác Chu tìm vể ở rể, có đúng không ạ?"
Dung Hàm Chi kinh ngạc nhìn Ôn Thanh Trực: "Mấy cái suy nghĩ này của con ba con có biết không hả? Bác đã nói với ba con là đi xem mấy cái phim trong nước thì đừng có dẫn con nít theo rồi..."
Sau đó Dung phó tổng ngạc nhiên phát hiện một phòng đầy con nít đều nhìn hắn bằng cặp mắt sáng rỡ.
Dung phó tổng mỉm cười, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: "Nếu trước khi Ôn CFO quay về mà mọi người đều làm xong hết bài tập, thì bác sẽ 888 với mấy đứa về lai lịch của Chu Khác."
Nhiếp Sấu Ngọc siết vở bài tập, lần đầu tiên trong đời vô cùng muốn quăng vở bài tập của mình cho bạn trai tương lai với em trai chép.
Bỗng nhiên có ai đó vỗ vỗ lên vai, quay đầu liền nhìn thấy Ôn Thanh Trực nói: "Mau, mau giúp anh học thuộc bài."
Học sinh năm tư Dung Xá nhìn đám năm nhất bên kia, rồi lại nhìn nam sinh năm thứ năm Ôn Thanh Trực bên cạnh, cảm thấy chán đời đến khó tả.
Lúc Ôn Tử Nhiên đi chợ về, nhìn thấy cả đám nhóc con đều vây quanh Dung Hàm Chi nghe kể chuyện, lầu bầu sao đám học sinh cấp hai lại tan học muộn như vậy, thản nhiên vào bếp làm đồ ăn.
Ôn CFO có một loại hệ thống logic nuôi con kỳ lạ, trong đó có một điều là phải để con cái ăn nhiều thức ăn do chính ta cha mẹ làm thì mới không bị thiếu tình cảm.
Hắn hoàn toàn không để ý Dung Hàm Chi đang kể cho đám nhóc nghe thứ gì kỳ quái.
"Thằng nhóc Chu Khác đó thật ra chính là cháu trai của Chu tổng, cha ruột của bạn đó là giám đốc dự án Chu Sưởng, mấy đứa có biết không? Là em ruột của Chu Hi." Lúc Dung Hàm Chi nhắc tới Chu Sưởng thì sắc mặt tốt hơn nhiều, nhịn không được nói thêm một câu: "Nếu không biết thì mai mốt dẫn mấy đứa đi gặp, chú đó tốt hơn anh hắn nhiều, căn bản nhìn không ra là anh em ruột."
Nhiếp Tuấn gật gật đầu tỏ ra chính mình đã nghe qua về người này rồi, Nhiếp Sấu Ngọc là con gái, ở nhà lại càng được yêu chiều, xen vào nói: "Lúc ba con nhắc tới chú ấy với bác Chu thì khẩu khí cũng y hệt như bác Dung luôn vậy đó."
Ôn Thanh Trực mút cây kẹo que hình con thỏ, hỏi: "Vậy vì sao Chu Khác lại gọi bác của nó là ba ba ạ?
Dung Hàm Chi đảo mắt chán nản: "Chất độc phong kiến a, nhà bọn họ bây giờ vẫn còn ở thời Đại Thanh mà, không cùng một thế kỳ với chúng ta – mấy đứa từng nghe nói tới chuyện làm con thừa tự chưa?"
...
Nhiếp Kỳ đang ăn bánh bỗng nhiên cúi gằm mặt xuống, Nhiếp Khâm có chút tò mò nhìn hắn, Nhiếp Cẩm dựa theo ánh mắt papa nhà mình mà nhìn qua: "Hả, pa, bên kia là Chu tổng ở công ty ba kìa? A Khâm nhìn coi, chị gái kia có phải là người yêu trong một của 80% nam sinh trường mình hok, Chu Tình đó?"
Nhiếp Khâm cũng vội nhìn qua, gật gật đầu: "Đúng rồi. Nhưng mà thằng nhóc bên cạnh Chu Tình là ai thế... Woah...bác Chu mua kem cho bọn họ kìa, nhìn ngon quá, papa, con cũng muốn."
Nhiếp Kỳ cẩn thận trốn sau lưng hai đứa nhóc nhà mình: "Muốn ăn thì mau che cho papa coi... Nè đừng có che kín quá, cản trở papa coi kịch!"
Nhiếp Cẩm tựa như hiểu ra chuyện gì, vội vàng chỉ vào một người đàn ông khác đang dắt tay con trai đi tới: "Pa, nhìn kìa, có thêm một bác Chu nữa kìa!"
Nhiếp Khâm trợn mắt: "Chị à, mắt chị sáng rỡ kìa."
Chu Sưởng lôi con trai cả Chu Thận đi vào, hầm hừ nhìn ly kem trong tay Chu Khác, Chu Khác đang mút một muỗng đưa tới miệng, lại sợ hãi bỏ xuống.
Chu Hi nhìn em trai nhà mình, nói: "Ngồi đi, đứng làm gì."
Sau đó rút trong túi áo ra một cái thẻ hội viên có thể thanh toán mọi thứ đưa cho Chu Thận: "Tiểu Thận, đi đi, muốn ăn cái gì thì mua cái đó."
Dừng một chút, lại nói: "Mua kem cho ba con luôn đi, ba con thích vị dâu tây."
Chu Thận nhìn vẻ mặt đỏ vì giận của ba mình, vui vẻ nhận thẻ thành viên.
Chu Tình quay đầu nhìn ly kem dâu trong tay Chu Khác, lắc lắc đầu nghĩ, đúng là sức mạnh vĩ đại của di truyền học.
Chu Sưởng nổi giận đùng đùng ngồi xuống, hậm hực nói: "Hiện giờ tháng mấy rồi mà anh còn đưa con nít đi ăn kem? Anh có nguyên tắc chút đi không được sao? Không cưng chiều con nít thì chết à!"
Chu Hi nhìn hắn một cái, nói: "Vậy lát nữa kem dâu tới rồi chú đừng có ăn."
Chu Sưởng quay mặt đi: "Không ăn thì không ăn!"
Chu Hi xoa xoa đầu Chu Khác: "Không ăn thì con ăn thêm một ly."
Chu Khác khoái trá gật đầu.
Chu Sưởng tức giận quát lên: "Chu Hi, anh mà còn như vậy nữa, tôi viết đơn gởi tòa án giành quyền giám hộ con trai tôi với anh đó, anh tin hay không hả!"
TOÀN VĂN HOÀN.