Chu Hi thật sự sặc nước, còn vô cùng hôn trầm, truyền vào trong tai đều là tạp âm, trước mắt trắng xóa không nhìn rõ được thứ gì, chỉ có thể dựa vào trong lòng hoàng đế, hữu khí vô lực ho sặc.
Nhiếp Huyễn xoa lưng cho hắn, thấy hắn vẫn cứ ho khan, sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Chu Hi chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, càng lúc càng ho nghiêm trọng.
Nhiếp Huyễn nhìn hắn như vậy, dần dần hoảng hốt.
Y hai đời làm vua, không sợ trời không sợ đất, cố tình lại chỉ sợ gặp người ho khan.
Đời trước, thần tử mà y yêu quí nhất khi mười mấy tuổi đã vào triều, một đường một bước lên mây, cùng y trên giường dưới giường đều là quân thần tương đắc, hơn ba mươi tuổi đã làm đến địa vị cao, được y xem là trọng thần ủy thác.
Một ngày kia đang lúc hoan ái bỗng nhiên lại bắt đầu kịch liệt ho khan, cho đến khi ho ra máu.
Khi đó Nhiếp Huyễn vừa bái hắn làm thái bảo, tuổi còn chưa đến bốn mươi, trẻ đến mức khiến cho người khác phải đố kị, lúc gọi thái y đến xem, chỉ nói là phong hàn chưa khỏi lại thêm nhiễm lạnh, lập tức bệnh phát ra, ổ bệnh ngay phế phủ.
Từ lúc ho ra máu lần đầu tiên cho đến khi người không còn nữa, cũng chẳng qua mới có nửa năm.
Nhiếp Huyễn không chỉ xem hắn là người thương là bạn giường, mà còn tín nhiệm nể trọng, giao cho những chính sách quan trọng, phó thác xã tắc thậm chi còn muốn ủy thác hậu sự bản thân cho hắn. Đả kích này, không thể xem là nhỏ.
Người nhiễm bệnh phổi lại dễ lây lan, từ khi người nọ lâm bệnh đến khi chết bệnh, thái y cũng không cho thiên tử đến thăm.
Lần cuối nhìn thấy, đã là quàn giữa đại điện.
Một nhân vật phong hoa tuyệt đại như vậy, bị bệnh tật giày vò đến gầy gò tiều tụy, nằm yên trong quan tài kim tin am mộc, Nhiếp Huyễn cơ hồ không muốn nhận.
Sau này ngẫu nhiên gặp được Ngự sử trẻ tuổi, khí khái mi mục cũng có ba phần tương tự người nọ, cho nên sau khi say rượu không nhịn được mới lôi lên giường. Tuy rằng y thích hiệp ngoạn thần tử, nhưng bình thường cũng chưa từng quá mức ép buộc, lần đó thật sự là lòng đau thần loạn, liền cưỡng bức cầu hoan.
Lại bị tiểu Ngự sử tuổi trẻ khí thịnh kịch liệt phản kháng, gian nan lấy xuống trâm cài tóc, đâm ngay vào nơi yếu hại trên phổi.
Dịch phổi tràn ra cùng với máu khiến y nghẹn đến ho khan không ngừng, đến khi bất tỉnh, ý niệm sau cuối trong đầu chính là, lúc bệnh phổi phát tác chỉ sợ chính là cảm giác này đây?
Thì ra lại khó chịu đến vậy.
Lúc này Chu Hi ho không ngớt, tâm Nhiếp Huyễn cũng run rẩy, chỉ cảm thấy nhiệt huyết chưa được tận hứng cũng sợ tới phát lạnh, không thèm để ý tới áo quần hỗn độn của hai người, vừa chụp lấy áo choàng vứt trên thềm bọc cho Chu Hi, vừa ôm hắn lên, nói: "Trẫm lập tức gọi thái y đến.."
Chu Hi thực ra có chút phong hàn chưa lành, mới vừa rồi còn sặc nước, khiến cho đàm động, mới ho như thế, nghe thấy hoàng đế muốn truyền thái y, lại sợ hãi đến ngay cả hôn trầm cũng không để ý, vội vàng mở mắt, nắm chặt cánh tay hoàng đế ngắt lời: "Bệ hạ...khụ khụ khụ... không cần!"
Hai người giờ phút này đều lỏa thể, chỉ là trên người hắn vẫn còn tiết khố ướt đẫm vắt trên mắt cá chân chưa kịp cời, nếu thật sự để hoàng đế truyền thái y, hắn thà rằng hiện giờ lập tức nhảy vào trong ôn tuyền tự trầm mình chết đến sạch sẽ.
Nhiếp Huyễn xanh mặt, nói: "Không được, người tới..."
Dưới tình thế cấp bách, Chu Hi nhào tới ôm lấy cổ y, dùng đôi môi ngăn chặn miệng hoàng đế.