Trái lại vẫn còn có tâm tư trêu chọc: "Ta vốn cho rằng bệ hạ nói sẽ thương tiếc ta, nên sẽ chọn một tư thế để ta bớt dùng sức chứ."
Đại khái là do cảm thấy đã cởi đồ lăn giường mà vẫn cứ xưng là "thần" thì rất không tự nhiên, cho nên thẳng thắn đổi luôn như vậy.
Nhiếp Huyễn hiểu ý hắn, nó về việc dùng tấm thân nam tử thừa hoan lần đầu, thực ra tư thế quỳ tiến vào từ phía sau ngược lại sẽ là ít mất sức nhất, nhưng y vẫn thong thả nâng một chân Dung Hàm Chi lên, nghiêng đầu liếm vào mặt trong đùi, ánh mắt sáng rõ nhìn hắn nói: "Trẫm muốn nhìn mặt Dung khanh mà làm."
Nói xong thì lưỡi cũng bắt đầu liếm lên.
Lời nói nóng bỏng cùng với xúc cảm đùi non bị môi lưỡi liếm lên khiến cho Dung Hàm Chi run rẩy, thở một hơi, nói: "Bệ hạ thật đúng là..."
Hắn không nói hết câu, chỉ lặng lẽ vòng chân bên kia lên trên thắt lưng hoàng đế.
Nhiếp Huyễn bị tư thế mời gọi rõ ràng này câu dẫn cực kỳ, trên đùi non gặm cắn một trận, đặc biệt liếm mút hồi lâu lên một vết sẹo bên trên, lúc này mới áp xuống, ngập lấy đầu v* nhạt màu của nam nhân.
Dung Hàm Chi hơi hơi mím môi, ôm hoàng đế thì thầm: "Tai."
Nhiếp Huyễn ngẩn người, biết nghe lời mà buông ra đầu lưỡi đang giày vò núm vú, ngược lại tiến lên liếm vành tai hắn, sau đó ngậm toàn bộ vào trong miệng, nhẹ nhàng mút cắn.
Xúc cảm nóng ướt tê dại bên tai khiến cho Dung Hàm Chi nheo mắt lại, thỏa mãn thở dài một hơi.
Đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve dọc sau gáy hoàng đế, theo xương sống từ từ đi xuống, nhẹ nhàng đáp lên trên eo.
Nhiệt tình thế này thật sự là đã lâu không thấy, Nhiếp Huyễn càng trở nên hưng phấn, liếm dọc theo vành tai hắn, đầu lưỡi nhẹ chui vào lỗ tai, từng sợi lông tơ truyền đến càm giác ngứa ngáy cực kỳ, Dung Hàm Chi nhẹ giọng kêu lên "bệ hạ", thanh âm ngọt nị.
Nhiếp Huyễn vươn tay sờ soạng bên gối, lấy ra một cái tráp bạc, tiện tay mở nắp, để lộ cao chi trắng thuần bên trong.
Cao chi kia không mang theo hương khí, trên nắp bạc cũng không có hoa văn, mà được mài sáng bóng như gương, có vẻ đơn giản khác biệt.
Dung Hàm Chi bỗng cười một tiếng, hỏi: "Bệ hạ ứng phó đầy đủ, xem ra ta cũng không cần phải lo lắng..."
Nhiếp Huyễn lấy một khối cao chi, thò tay xuống hạ thân hắn, Dung Hàm Chi liền phối hợp mở chân rộng thêm một chút, thậm chí còn nâng eo để cho ngón tay dễ dàng đặt ngang bằng với cửa huyệt.
Đầu ngón tay mang theo cao chi xoa nhẹ bên ngoài, đợi đến khi cao chi kia chầm chậm tan ra, trắng mịn ướt đẫm dính đầy trên mông, mới chậm rãi đẩy vào bên trong dò xét.
Dù cho trước đây Dung Hàm Chi chưa từng làm bên thụ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn mù mịt, tự nhiên cũng có hiểu biết, chủ động thả lỏng cơ thể chỉ muốn tuân theo bản năng mà căng chặt, đầu ngón tay của Nhiếp Huyễn không bị cản trở, liền chậm rãi tiến vào.
Lại nheo mắt cười hỏi: "Ứng phó chỉnh tề như vậy, bệ hạ hay sủng hạnh thần tử ở đây sao?"
Nhiếp Huyễn sửng sốt, đầu ngón tay lại vẫn nóng bỏng đè chặt lên vách ruột như cũ, hỏi ngược lại: "Nếu trẫm nói phải, ái khanh sẽ ghen sao?"
Dung Hàm Chi phì cười: "Cho dù là hoàng hậu điện hạ cũng phải cổ vũ bệ hạ thường xuyên sủng hạnh phi tần, ta là một ngoại thần, ghen cái gì chứ? Chỉ là có chút tò mò mà thôi."
Nhiếp Huyễn rút ngón tay ra, lại lấy thêm một khối cao chi, ngón tay cắm vào sâu hơn một chút, kề sát lại liếm lên vành tai kia, vừa mút vừa thì thầm mơ hồ nói: "Nếu như ái khanh muốn biết.... Quả thật từng có."
Vừa nói, vừa cho vào thêm một ngón tay.
Ngón tay này được thêm vào gấp gáp, Dung Hàm Chi nhẹ hừ một tiếng, bỗng dưng hỏi: "Là ai?"
Dừng một chút, lại nói ra một cái tên: ".....Chu Hi?"
Nhiếp Huyễn hơi có chút giật mình, cũng cười lên, một mặt lại thêm vào một ngón tay, một mặt hỏi: "Sao lại cảm thấy là hắn?"
Dung Hàm Chi nói suy nghĩ của mình: "Chu đại thừa tướng hắn tuy rằng tính tình không được tốt lắm, nhưng ít ra tư mạo phong nghi đều là đệ nhất đương thời."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng trầm thấp, không có ý kiến.