Tàn cục sau lũ xuân vừa mới được thu xếp thỏa đáng, các chủ quan Kinh Châu đều bận rộn đến mức chân không chạm đất, cũng làm chung trong một nha môn mà bận đến mức lâu ngày không thấy mặt cũng là việc thường.
Hôm nay trái lại, tất cả đều ngay ngắn chỉnh tề, chờ ngoài cửa thành đón khách.
Bị đồng liêu lôi kéo đi ra từ trong công thính, Tham quân Trịnh Thâu đáy mắt thâm quầng, nhìn thoáng qua Tư pháp tham quân đang đứng bên cạnh, hỏi: "Hôm nay đến cùng là có chuyện gì?"
Tư pháp tham quân Thạch Đô chậc một tiếng, nói: "Ngài luôn bận rộn đến hồ đồ, hôm nay là ngày mưa lớn lần thứ tư trút xuống cửa nha môn."
Thạch Đô thích nước, đùa cợt kì quái, Trịnh Thâu cau mày không thể nào nghe hiểu được, Thạch Đô thu lại thần sắc, nói: "Vị trị thủy Chu thị lang kia hôm nay đến, hiện nay hắn là đỏ đến thành tím, Ôn phủ quân đương nhiên sẽ không thể không cho hắn chút thể diện."
Trịnh Thâu "chậc" một tiếng, nói thầm: "Chẳng qua là Công bộ thị lang mà thôi, Ôn phủ quân tuy rằng rời khỏi Kinh Thành đến Kinh Châu, nhưng bệ hạ cũng không bãi chức Hộ bộ thượng thư của hắn, dù thế nào cũng sẽ không thấp hơn vị Chu thị lang kia đâu."
Thạch Đô lắc đầu, nói: "Đó thế nhưng là giai công tử con trưởng đích tôn của Lan Lăng Chu thị, thân đệ đệ của đương triều thừa tướng nha. Ôn phủ quân hiện cũng không chịu cho chúng ta gọi là Ôn thượng thư, sao có thể đi cắt mày vị kia được chứ."
Lục sự tham quân Vệ Anh nghe vậy quay đầu, cười cười: "Này, các người có chuyện không biết rồi, Thất lang và huynh trưởng nhà hắn Chu thừa tướng có chút khập khiễng, cũng nháo đến chia nhà rồi. Ta lại nghe nói vị Chu thị lang này là dựa vào tỷ thê, phu nhân nhà hắn là nữ nhi Huỳnh Dương Lý gia, thân tỷ tỷ là mẫu thân của Tam hoàng tử, Lý quý nhân, hiện giờ cũng đã là Lý hiền phi rồi, nàng không huynh đệ, chỉ có mội muội muội này thôi, đương nhiên phải hỗ trợ muội phu rồi, đúng không."
Trịnh Thâu cau mày, hắn xuất thân tiểu sĩ tộc, rất khinh thường đám quý tử thế gia dựa vào được tiến cử mà nhập sĩ, nhất là dựa vào dòng dõi và gấu váy mà đột nhiên chiếm được địa vị cao.
Thạch Đô lại bỗng nhiên đè thấp thanh âm, nói: "Đừng nói xàm nữa, Lữ thông phán cũng đến rồi, Ôn phủ quân chắc cũng sắp đến thôi."
Lúc Chu Sưởng bước xuống khỏi xe ngựa đã được bẩm báo lại, bước tới thi lễ với Ôn Tử Nhiên đang đứng trước chúng quan Kinh Châu: "Ôn thượng thư tự mình đến đón, Chu Sưởng thật không dám nhận."
Ôn Tử Nhiên mỉm cười dìu hắn: "Cảnh Dương không cần phải như thế, ta và lệnh huynh là đồng bảng đồng niên, nếu ngươi không chê, gọi ta một tiếng Thiện Chi huynh là được."
Sau khi chuyện trò hàn huyên là thiết yến khoãn đãi. Tuy Chu Sưởng không thường xuyên ra ngoài giao tiếp, nhưng dù sao cũng là công tử xuất thân từ Lan Lăng Chu thị, phong độ hàm dưỡng kiến thức đều không kém, bộ dáng lại xuất chúng, tự nhiên là khiến người người vui thích.
Mấy tin đồn mà đám quan lại trò chuyện ở cửa thành kia, Ôn Tử Nhiên đã sớm nghe thấy, trên yến tiệc nhàn nhàn đánh giá vẻ hào sảng lưu loát của Chu Sưởng cùng người yến ẩm, nửa là cười nhẹ, nửa là tự giễu.
Thân đệ đệ của thừa tướng Chu Hi, bộ dáng có sáu phần tương tự như thân huynh, nhất là một đôi mắt phượng, rất có thần thái; tính tình trái lại là giống thứ tướng Dung Hàm Chi, sang sảng anh khí, nhìn không ra là đệ đệ Chu Hi.
Bộ dáng như vậy, khí chất như vậy, đã đủ để hoàng đế thích còn không kịp rồi, làm sao còn cần phải dựa vào quan hệ với gấu váy tỷ thê gì nữa.
Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Lúc rời khỏi yến tiệc lại là Chu Sưởng đuổi theo, nhét hai phong thư vào trong ống tay áo hắn, chỉ nói là thư riêng của cố nhân trong kinh.
Ôn Tử Nhiên trở về tất nhiên vội gỡ niêm phong ra xem.
Phong đầu tiên là của Trương Doãn.
Trưởng nữ nhà hắn, Ôn Lộ, cùng đính hôn với nhà Trương Doãn, lần này ly kinh xuất ngoại, hắn cũng từng lo lắng, với cách làm người của Trương Tông Lượng, chuyện từ hôn cũng không phải không làm ra được. Trái lại, lần này là tế tử tương lai, Đại lang Trương gia nói đã thuyết phục phụ thân, sẽ không từ hôn, chuyện thành hôn có thể dời lại sau này, chờ hắn về kinh yết khuyết, Trương gia có thể chuẩn bị mọi thứ.
Ôn Tử Nhiên lặng lẽ gật đầu, thập phần hài lòng đối với vị trưởng tế tương lai này.
Phong thư thứ hai có vẻ vô cùng trang trọng, mở ra là một tờ kim long hoa tiên, ngự hương nồng đậm, tỏa ra khỏi trang giấy.
Hai bàn tay hắn run lên, lá thư kia liền rơi xuống đất.
Thật vất vả mới lấy lại bình tĩnh, khom người nhặt lên.
Nét chữ hoàng đế mạnh mẽ sắc bén, đề một khổ thơ tứ hạnh ngắn.
Phiên phiên phi điểu, tức ngã đình kha
Liễm cách nhàn chỉ, hiếu thanh tương hòa
(hai câu đầu của đoạn thứ tư trong tập Đình Vân, giải nghĩa nôm na là: Cánh chim bay xa xa, đậu vào sân nhà ta, ngập ngừng sau màn cửa, cất tiếng hót chan hòa)
Hắn đặt trang thư lên trên ngực, tưởng tượng hoàng đế dùng thanh âm ôn nhu êm dịu từng câu từng chữ nói lời nhung nhớ, nét cười nơi khóe môi lại vẫn là vẻ tự giễu như cũ.
Nhớ tới lúc vừa mới bước đến Kinh Châu, đường xa nhọc nhằn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, giữa cơn ngủ mê nghe người nói đã đến Kinh Châu, mơ mơ màng màng vén mành xe bước xuống nhìn ra bên ngoài.
Thấy được bát biểu đồng hôn, bình lục thành giang. (đồng bằng trong ánh hoàng hôn mênh mông, mặt sông phủ kín lục bình cứ như dòng sông lục bình vậy. Đây là câu thứ hai trong đoạn đầu tập Đình Vân, cả đoạn là: ái ái đình vân, mông mông thời vũ, bát biểu đồng hôn, bình lục thành giang. Tạm dịch: mây mờ giăng khắp lối, mưa nhẹ bay đầy trời, hoàng hôn bao đồng vắng, sông lục bình nhẹ trôi)
Không ngờ hoàng đế gởi thư đến, cũng viết về Đình Vân.
Phiên phiên phi điểu, tức ngã đình kha
Liễm cách nhàn chỉ, hiếu thanh tương hòa
Khởi vô tha nhân, niệm tử nhật đa
Nguyện ngôn bất hoạch, bão hận như hà
(Kể từ lúc không còn người kia nữa, những ngày nhung nhớ thật nhiều, nếu thật sự không lấy được, ôm hận trong lòng biết phải làm sao.)