Thị giảng học sĩ Thanh Dật tiêu sái phong hoa tuyệt đại, mắt như hoa đào, mặt tựa xuân thủy, đôi mắt đào hoa doanh doanh ẩn tình, nhân tài xuất chúng tuổi trẻ triển vọng, được thiên tử coi trọng, phụ trách dạy dỗ thái tử.
Học thức kiến giải đương nhiên có, người lại vui tính, hay cười hay đùa, không như những vị thái sư thái bảo khác, một đám lão nhân râu bạc chỉ biết cằn nhằn liên miên, cho nên lấy được sự yêu thích của thái tử.
Người kia tính tình biếng nhác, lại đạm bạc, những vọng tưởng của đám sĩ nhân đọc sách tầm thường đều không để trong lòng, một lòng cầu đạo, yêu thích nhất là luyện đan, nếu không phải lúc đó từng có một đoạn giao tình với thiên tử, e rằng ngay cả chuyện tốt đẹp như chỉ dạy cho thái tử cũng sẽ không muốn nhận.
Lại thêm một thân phong lưu từ trong xương, tính cách tiêu sái bất kham. Nói chuyện tiên đạo còn không bằng hành tung phóng túng, Ngụy Tấn chi phong.
Ái mộ trong mắt tiểu thái tử nồng đậm dần theo từng ngày, người ngoài nhìn thấy đều sẽ lựa hai ba câu tránh chuyện, người nọ lại không ghét không sợ, thậm chí dẫn dắt thái tử nếm mùi long dương phong nguyệt.
Uyên ương giao cảnh cùng người trong lòng, tinh thần và thể xác giao hòa, khoái hoạt vô biên biết bao a.
Lúc ấy thái tử liền nghĩ muốn cùng hắn bên nhau vui vẻ sống trọn đời.
Sau này thái tử thành hoàng đế, việc đầu tiên nghĩ đến là muốn trọng dụng vị lão sư này của y, người nọ là tử quan mà đi, chỉ nói đã hết duyên trần tục, ân tình cũ với tiên đế cũng trả xong, hôm nay chỉ một lòng nguyện phóng đạo cầu tiên, cưỡi hạc vân du, những ràng buộc phàm tục này không lòng chú ý tới.
Hoàng đế không giữ được người, lưu luyến nghĩ, thì ra cho dù ta đã là ngôi cữu ngũ chí tôn, tại trong lòng ngươi, cũng bất quá là ràng buộc phàm tục.
Ta muốn một đời cùng ngươi, ngươi lại thậm chí chưa từng để ta trong lòng.
Tìm tiên phóng đạo, thực sự tốt như vậy sao?
Hoàng đế tự nhận là người phàm tục nhất thế gian này, đời trước không suy nghĩ cẩn thận, đời này lại càng không suy nghĩ cẩn thận, chỉ biết là lần này, quyết định không muốn lại buông tay.
Y chậm rãi cởi áo trong của Nhiếp Kỳ, ném từng chiếc xuống dưới bàn, nghĩ nghĩ, lại cởi ra khối ngọc bội.
Mặt trên khối ngọc bội điêu khắc phượng xuyên mẫu đơn, chất ngọc băng ti Lưu Tô màu vàng nhạt lộng lẫy.
Hoàng đế cầm lấy hạ thân tiểu hoàng thúc của y, liếc mắt đánh giá, vật kia cũng tuấn tú xinh đẹp như tiểu hoàng thúc vậy, có thể bởi vì muốn tu đạo, cũng không dùng đến nhiều, lúc này đang bán cương, đáng thương hề hề.
Công phu dùng tay của hoàng đế vô cùng tốt, nhẹ nhàng đùa nghịch vài cái, đã làm cho hạ thân hắn đứng thẳng tắp, phía trước chảy ra một luồng d*m thủy.
Nhiếp Kỳ rõ ràng bị y làm cho cực kỳ thoải mái, lúc bị đùa nghịch rên rỉ như hoa miêu, lấy lại ý thức lại cảm thấy không thể chịu nổi, cắn răng mắng y một tiếng súc sinh buông tay.
Hoàng đế chỉ xem như không hề nghe thấy, cầm lấy ngọc bội Lưu Tô, buộc lên gốc tính khí xinh đẹp đã hoàn toàn động tình.
Buộc xong mới xoay người, cười nói: "Tiểu hoàng thúc một lòng cầu tiên đạo, nguyên dương không dễ tiết, trẫm thông cảm."
Đáy mắt lại không mang chút ý cười.