Đại hoàng tử đã sắp chín tuổi, lại bởi vì chưa chọn được đế sư, nên vẫn chưa xuất các đọc sách, đến nay vẫn chưa sắc phong thái tử.
Nhưng bởi vì hắn vẫn là nhi tử mà hoàng đế yêu thích nhất, cho nên ngoại trừ mấy công khóa cơ bản, cũng thường xuyên theo bên cạnh hoàng đế, được hoàng đế tự mình chỉ bảo.
Kỳ lực của Nhiếp Huyễn không tệ, để khi dễ Nhiếp Tuấn thì quá dư dả, tự nhiên cũng có thì giờ nhàn rỗi để nói chút chuyện bên lề, khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ ngả ngớn vô thức.
Trái lại, Nhiếp Tuấn còn nhỏ tuổi, vẫn cứ ngồi nghiêm chỉnh đoan chính, khiến trong lòng phụ hoàng hắn âm thầm khen ngợi.
Mới bao tuổi mà đã có thể nhẫn nại, vốn là chuyện đáng mừng.
Nhiếp Huyễn thở dài nghĩ, nếu kiếp trước mà có thể có được người thừa kế thế này, vậy...
Mà thôi.
Nhiếp Tuấn nghe thấy tiếng thở dài thì ngẩng mặt lên, chững chạc đàng hoàng hỏi: "Không biết phụ hoàng có điều gì lo lắng? Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu."
Nhiếp Huyễn nhướn mày, chợt cười nói: "Trẫm đang nghĩ đến chuyện của ngươi thôi. Haiz, cứ kéo dài, ngươi cũng sắp mười tuổi rồi, Tuấn ca nhi cũng sắp trưởng thành."
Trái lại, thân thể mình đây cũng chỉ mới qua tuổi hai lăm, lại làm phụ thân của đứa nhỏ lớn như vậy, thật đúng là tuổi trẻ quá phận.
Hoàng đế nhặt lên một quân cờ trên bàn khẽ gõ hai tiếng, ngữ khí ôn hòa nói: "Trẫm muốn sắc phong ngươi làm thái tử sớm một chút."
Nhiếp Tuấn có chút sửng sốt, đứng dậy quỳ xuống, dập đầu nói: " Phụ hoàng thiên thu vạn tuế, nhi thần vạn vạn không dám!"
Nhiếp Huyễn phì cười, khoát tay nói: "Đứng lên đứng lên, làm cái gì vậy."
Dừng một chút lại thở dài: "Còn nhỏ tuổi mà đã thành thục như vậy thì cũng tốt, nhưng không biết đùa thì cũng không được đâu. Ngươi nhìn tam đệ của ngươi xem, chơi vui biết bao đấy"
Nhiếp Tuấn nghe chính miệng phụ thân nhà mình dùng từ "chơi vui" để mô tả đệ đệ trong nhà, tâm tình vô cùng phức tạp một lời khó nói hết, chậm rãi đứng dậy, trong lòng còn đang đoán xem phụ hoàng muốn nói chuyện gì.
Quả nhiên, phụ hoàng còn gõ lên bàn cờ thêm mấy cái nữa, mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Tuấn can hi, ngươi cảm thấy Chu Hi thế nào?"
Sau lần đầu tiên, Nhiếp Huyễn lại tuyên triệu Chu Hi thêm mấy lần nữa, bản thân lánh đi không ra mặt, để cho Chu Hi gặp Nhiếp Tuấn.
Thừa tướng nhà y tuy rằng giữa lúc công vụ bộn bề bị gọi đi trông hài tử thì chán ngấy tột độ, nhưng khóe mắt đuôi mày lơ đãng để lộ ôn nhu không phải là ảo giác của y, y không khỏi lại nghĩ tới mấy lời đồn về Chu Hi, con nối dõi đơn bạc là một chuyện, nghe nói cũng thường đối xử tốt với nhi tử của huynh đệ, yêu thích hài tử ngoài dự liệu của y.
Mấy ngày trước lúc tuyên triệu Chu Sưởng cố tình dò hỏi, còn nghe được lời Lục lang Chu thị oán giận, nói đại ca nhà hắn chiều hư con hắn.
Thứ tử của Chu Sưởng, Chu Khác, được điều động nội bộ đến làm con thừa tự cho Chu Hi, vẫn luôn được nuôi dưỡng bên cạnh Chu Hi, cho dù Chu Sưởng dọn ra ngoài cũng không mang theo.
Giữa vô vàn những ý nghĩ đó, Nhiếp Huyễn thập phần thích ý muốn Chu Hi làm thái tử chi sư, lúc này hỏi Nhiếp Tuấn một câu, cũng chẳng qua là nhất thời vui vẻ mà thôi.
Không ngờ Nhiếp Tuấn lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Hoàng đế nheo mắt, hỏi: "Tuấn ca nhi chẳng lẽ không thích Chu thừa tướng sao?"
Vẻ mặt Nhiếp Tuấn có chút lúng túng, ngập ngừng nói: "Chu thừa tướng tự nhiên là nhân phẩm tài học không có chỗ nào không tốt, nhi thần biết phụ hoàng muốn Chu thừa tướng làm lão sư của nhi thần, nhưng mà..."
Nhưng mà lần trước phụ hoàng nói muốn để Dung thứ tướng làm lão sư cho nhi thần, hắn liền đồ tộc người ta để chống đối, lần này còn chưa biết sẽ gây ra chuyện gì đâu.
Nhiếp Huyễn nhìn thấu suy nghĩ của nhi tử, hừ lạnh một tiếng nói: "Quân muốn thần tử, thần không thể không tử, sao có thể để cho bọn họ cứ kháng chỉ bất tuân như thế?"
Vừa cất lời, liền nghe thấy thái giám thông truyền: "Bệ hạ, Dung tướng cầu kiến."