Quân báo Tây Nam lại đến, tuy rằng Tri châu của Thục Châu cùng vị chủ sự binh bộ kia đều khẳng định chỉ là chiến bại nho nhỏ, nhưng giữa những hàng chữ đã có thể thấy được rõ ràng, quan quân nghiễm nhiên đã đại bại, co đầu rút cổ trong thành không chịu ra.
Trong kinh cũng không được thái bình.
Ngày mà Chu Hi mời Dung Hàm Chi đi uống rượu, từ hoàng đế cho đến bách quan đều cảm thấy khó có thể tin được.
Sau đó mấy ngày, Chu Hi lại sai sử người khác buộc tội Dung Hàm Chi.
Từ việc quan nghi không chỉnh đến những việc như huynh đệ Dung thị cường mua ruộng đất nông dân ở địa phương, mỗi một việc đều có kèm theo bằng chứng sai phạm, nếu chỉ một sự việc thì không tính là gì, nhưng nhiều việc gộp lại thật sự rất khó coi, huống chi lời lẽ của Chu Hi chuẩn xác, không việc nào là không kèm theo chứng cứ, Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy đau đầu cực kì, muốn bảo hộ Dung Hàm Chi cũng thập phần khó khăn.
Cố tình làm sao thứ tướng của y còn như đã bình thản đến quen rồi, không chút kiêng kị mà quay đầu lại, ngay trên triều đưởng mắng thẳng Chu Hi tâm tư quỷ dị không đủ đường đường chính chính, hận không thể động thủ đánh hắn trước mặt bách quan.
Nhiếp Huyễn chỉ cảm thấy thái dương thêm đau nhức, nâng tay dùng lực bóp trán, lớn tiếng khiển trách: "Đủ rồi!"
Lúc này Dung Hàm Chi mới mím môi, quỳ xuống đất nhận tội.
Nhiếp Huyễn nhấn chặt ấn đường hỏi: "Dung khanh có biện hộ gì sao?"
Dung Hàm Chi ngẩng đầu ưỡn ngực, ngang nhiên nói: "Không có."
Nhiếp Huyễn một trận khí khổ.
Chu Hi cười như không cười, dáng vẻ cao thâm bí hiểm.
Hình bộ thượng thư đã bước ra khỏi hàng, bình thản nói: "Thần thỉnh bệ hạ xử trí Dung tướng, làm gương triều thần."
Nhiếp Huyễn chưa kịp lên tiếng, Dung Hàm Chi đã mắt lạnh trừng qua, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn xử trí bổn tướng thế nào?"
Hắn ở biên quan đã nhiều năm, quen tính sát phạt quyết đoán, tự nhiên có một cỗ lệ khí, lúc tỏa ra ngoài, ánh mắt đã khiến người khác thập phần sợ hãi, thật sự khiến cho vị thượng thư kia sợ tới mức lùi một bước.
Lúc này Chu Hi mới chậm rãi bước ra khỏi hàng, cúi thấp người nói: "Quân tình Tây Nam khẩn cấp, chi bằng bệ hạ để Dung tướng tự mình tiến đến lãnh binh giết địch, vừa không làm mất thể diện của trọng thần, sau đó lại có thể lập công chuộc tội... Bệ hạ cảm thấy, xử trí như vậy, có thỏa đáng không?"
Vừa dứt lời, Dung Hàm Chi đã cười lạnh một tiếng.
Nhiếp Huyễn thả lỏng ngón tay đang nhấn chặt ấn đường, trái lại cảm thấy ý này của Chu Hi cũng không tệ.
Để Dung Hàm Chi ra ngoài mang binh, tránh nơi đầu sóng ngọn gió, lập chút công lao, dù sao cũng dễ chịu hơn là hiện giờ.
Chỉ là y vừa mới có ý muốn trọng dụng Dung Hàm Chi, chớp mắt liền khiến người xuất ngoại lãnh binh, trong lòng có chút không cam tâm.
Lại nghe thấy Dung Hàm Chi lạnh giọng mà nói: "Lại muốn đẩy bổn tướng ra ngoài, Chu đại thừa tướng chẳng lẽ chỉ có mỗi một chiêu này có thể dùng được thôi sao?"
Chu Hi vẫn mang theo ý cười như cũ, bất động thanh sắc, vạn phần đoan trang khéo léo, tiếp tục không để ý đến hắn.
Nhiếp Huyễn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ là nhất thời không tìm được manh mối nào, lại thật sự không thể để cho Dung Hàm Chi tiếp tục không kiểng nể gì như thế ở trên triều, liền khoát tay nói: "Trẫm cảm thấy đề nghị của thừa tướng rất tốt. Ban chỉ, thứ tướng Dung Hàm Chi làm việc không cẩn thận, phạt bổng nửa năm, phong làm Bình Tây Tuyên phủ Sử tư, ngay hôm nay nhậm chức."
Dung Hàm Chi hung tợn trừng mắt liếc nhìn Chu Hi, cúi lạy nói: "Thần lĩnh chỉ."
Lại không có chút ý tứ không cam nguyện nào cả.
Nhiếp Huyễn xoa xoa vầng trán bị bóp đến đỏ bừng, đầy mặt uể oải nói: "Bãi triều."
Y mong đợi quá nhiều ở Dung Hàm Chi, thật sự không biết vì sao thứ tướng của y lại cứ làm việc ngang ngược bất cẩn như vậy, bất đắc dĩ phải phái người ra ngoài, lại vẫn mang theo một cảm giác tiếc nuối rèn sắt không thành thép.
Lúc ra đến hậu điện vẫn còn đang xoa xoa thái dương, trong lòng suy nghĩ phải lôi hắn đến hỏi một câu mới được.
Tuy rằng Dung Hàm Chi cũng không có vẻ gì là không tình nguyện, thế nhưng...
Bỗng nhiên dừng bước.
Tùy tùng hai bên chỉ cảm thấy hoàng đế tựa như nghĩ thông suốt chuyện gì, sắc mặt bất chợt đại biến, mạnh vung tay áo, căm hận gọi: "Chu Hi!"
Nghiến răng nghiến lợi gọi cả tên họ thừa tướng như vậy là một chuyện bình thường rồi, người bên cạnh hoàng đế đã sớm quen.
Lại nghe thấy hoàng đế tiếp tục hung tợn gọi thêm một cái tên: "Dung Hàm Chi!"
Đám cung nhân hai mặt nhìn nhau.
Chương 115
Chu Hi uống ngụm trà, cười nói với gia chủ của các thế gia: "Dung Hàm Chi hắn có thánh quyến thì thế nào, bổn tướng có thể đuổi hắn ra khỏi kinh thành một lần, thì cũng có thể lại đuổi hắn thêm lần thứ hai."
Tông chủ của Lan Lăng Chu thị phong nghi vô song trước sau như một, quân tử như ngọc phiên phiên nhã nhặn, cười nói: "Chỉ dựa vào cái tính tình ngoan cố còn phóng túng kia của hắn, cho dù là bệ hạ, cũng không giữ hắn được."
Mọi người suy tư.
Trước kia từng cho rằng hoàng đế muốn trọng dụng Dung Hàm Chi chèn ép thế gia, cảm thấy việc Chu Hi thất thế là không thể tránh được, nên cũng sớm mưu tính đường lui, càng thêm câm như hến.
Chu Hi bất động thanh sắc, ngón tay thon dài trắng nón cầm chén trà, nhớ lại chuyện hôm đó trên Thiên Hương lâu.
Hắn mang theo trà Bát Bảo dưỡng dạ dày, lại chọn loại rượu tốt nhất Thiên Hương lâu cho Dung Hàm Chi, Dung Hàm Chi cũng không khách khí, tự rót hai ly, lại gọi người bên trong tửu lầu dặn dò: "Thức nhắm đều chọn loại mắc nhất là được, nếu không chính là xem thường Chu đại thừa tướng, rõ chưa?"
Chu Hi lắc đầu bật cười: "Không nên nói bản tướng đều làm chủ."
Dung Hàm Chi cười lạnh một tiếng, tự rót tự uống: "Có chuyện gì nói thằng là được, không cần phải quanh co lòng vòng."
Chu Hi gật gật đầu, nói thằng vào vấn đề: "Ngươi muốn đến Tây Nam lãnh quân."
Dung Hàm Chi đối chọi gay gắt: "Sao ngươi biết là ta muốn?"
Chu Hi cười cười, uống một ngụm Bát Bảo thơm ngọt, chậm rãi nói: "Dung Quảng Xuyên ngươi, chẳng lẽ lại cam tâm ở lại trong kinh thành, cả ngày đấu tâm kế với mấy đại thần trong triều sao?"
Dừng một chút lại nói: "Bệ hạ lại cố tình không chịu thả ngươi đi."
Dung Hàm Chi hừ một tiếng: "Kinh thành có gì không tốt sao?"
Chu Hi rũ mắt cười mà như không: "Đây không giống như lời mà Dung Quảng Xuyên sẽ nói, chẳng lẽ là do luyến tiến ân sủng trên giường của quân vương hay sao?"
Dung Hàm Chi thản nhiên cười nhạo một tiếng: "Ngươi cảm thấy thế nào? Bệ hạ khi lên giường, công phu đúng là không tệ, lại săn sóc chu đáo. Chu đại thừa tướng có thể còn biết rõ hơn cả ta có đúng không?"
Sắc mặt Chu Hi hơi đổi, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, chậm rãi nói: "Dung Quảng Xuyên mà bổn tướng biết vẫn luôn làm việc không kiêng nể gì, không để ý danh vọng bên ngoài, làm việc chỉ dùng bản tâm."
Vừa nói vừa giương mắt nhìn hắn, đôi mắt phượng sáng rõ trở nên xinh đẹp dưới ánh đèn: "Ngươi muốn đi Tây Nam, ta nguyện giúp ngươi, thế nào?"
Dung Hàm Chi hồ nghi nhìn hắn: "Ngươi mà lại có lòng tốt như vậy?"
Chu Hi khẽ cười một tiếng: "Trước nay ngươi luôn muốn vui vẻ sống theo ý mình, chưa bao giờ để tâm đến dư luận, có phải thế không?"
Dung Hàm Chi hừ một tiếng, không phản bác.
Giờ phút này nghĩ lại, Chu Hi vẫn thấy buồn cười, khóe miệng vô thức giương lên vài phần.
Trần Phong thấy vậy liền hỏi hắn: "Bá Dương cười cái gì vậy?"
Chu Hi lại uống thêm một ngụm trà, nói: "Cười Hàm Chi."
Lúc trước trên điện, Dung Hàm Chi thật sự là phải dùng lực quá mức để diễn trò, cơ hồ hắn cũng thấy không được, nếu không phải hai người tranh chấp đã lâu, thường xuyên gây gỗ, Dung Hàm Chi vẫn luôn không biết kiêng nể gì cả, chỉ sợ là lúc đó sẽ không thể nào gạt được đôi mắt tinh tường của hoàng đế.
Nhưng đã không còn quan trọng, hôm nay ván đã đóng thuyền, cho dù hoàng đế có phục hồi tinh thần, cũng không thể nào nuốt lại miệng vàng lời ngọc.
Chu Hi nâng mắt nhìn đám gia chủ thế gia trước mặt, nhẹ nhàng cười nói: "Hôm nay Dung Hàm Chi nhận tội rời kinh để lập công chuộc tội... Chư vị cũng nên... an lòng rồi chứ?"