Quả nhiên đã không còn bóng dáng của Dung Hàm Chi.
Hoàng đế khoác ngoại bào, vạt áo trước vẫn mở ra như cũ, đang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười ngồi bên giường nhìn hắn.
Bên tai lập tức nóng đỏ lên, xoay mặt lại vùi vào trong gối, cho đến khi nước mắt được lau khô, mới ngẩng đầu lên, lại nhất thời không biết nói cái gì.
Trong lòng ngũ vị tạp trần, ánh mắt còn sưng đỏ, cảm thấy may mắn như thoát qua một kiếp, cùng với một nỗi xấu hổ nói không nên lời lập tức ùa đến, khiến cho hắn lúng túng không biết phải làm sao.
Hoàng đế đầy mặt thú vị đánh giá hắn, quân tử như ngọc xưa nay luôn luộn y trang chỉnh tề giờ phút này tà áo hỗn độn, búi tóc tán loạn, mái tóc đen dài như thác gấm xõa tung trên đệm giường, đôi mắt phượng xinh đẹp sưng đỏ, còn vương ánh nước.
Ngả ngớn cười lên một tiếng: "Thật sự là nhìn mà thương xót."
Chu Hi quay mặt đi, cắn răng nói: "Bệ hạ thật sự là..."
Nhớ tới đủ loại mưu đồ chưa thành của hoàng đế mới vừa rồi đây thôi, quả thật tức giận đến cạn lời.
Nhiếp Huyễn ngồi nghiêm chỉnh lại: "Nói chuyện đứng đắn, thừa tướng cố tình sấm vào như vậy, là có chuyện gì quan trọng cần tấu hay sao?"
Cứlàm như là thừa tướng của y mới là kẻ cố tình không nói chuyện đứng đắn vậy.
Chu Hi nghẹn, trừng mắt nhìn hoàng đế, sửa lại vạt áo, gằn từng chữ: "Dám hỏi bệ hạ, vì sao lại bày mưu tính kế để Đại Lý tự không đủ căn cứ định tội đã vội ha ngục Ngự sử trung thừa Trương Tông Lượng?"
Hốc mắt hắn vẫn còn sưng đỏ, lại thêm vẻ ướt át hơn bao giờ hết, trừng mắt liếc qua ngược lại càng như là đang hờn dỗi, phong tình vạn chủng, Nhiếp Huyễn thấy buồn cười, cố nhịn xuống, chững chạc đàng hoàng nói: "Trẫm chưa từng bày mưu đặt kế."
Dừng một chút, ngữ điệu mang theo ý cười chầm chậm mà nói: "Nhưng cuối cùng luôn có người nghiền ngẫm đoán ý bề trên, hoặc là nhìn hắn không vừa mắt, nên tự chủ trương."
Chu Hi mím môi.
Phải, thế gian này không thiếu những thần tử đón ý nói hùa bề trên, trên đại triều hội, hoàng đế tỏ rõ ý định, tự nhiên không cần phải làm thêm điều thừa nữa.
Đương nhiên sẽ có người hiểu ý mà thu thập Trương Tông Lượng.
Nhiếp Huyễn khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nói: "Trái lại trẫm không nghĩ tới, với tính tình của thừa tướng mà cũng sẽ không nhẫn được, đánh đến cửa như thế, chẳng lẽ thừa tướng còn chưa biết sao... Thứ nữ của Ôn khanh, là hứa hôn với trưởng tử của Dung khanh."
Chu Hi có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, không trả lời.
Nhiếp Huyễn nhìn thần thái này liền biết là hắn cũng biết rồi.
Thông minh như thừa tướng của y, đương nhiên sẽ hiểu rõ hai mối hôn sự này đến cùng là nói lên điều gì.
Vẻuể oải kia lại làm cho y cảm thấy thêm đau lòng, lớp vỏ bọc chững chạc đànghoàng luôn được thừa tướng của y trưng ra một cách hoàn mỹ nay bị đánh vỡ ngoàiý muốn, lại toát lên một dáng dấp yếu ớt khiến y vừa muốn yêu thương vừa muốnchà đạp.
Y đưa mặt đến phía trước, cười nói: "Phá hỏng chuyện tốt của trẫm và Dung khanh, thừa tướng tính bồi thường trẫm như thế nào đây?"
Chânmày Chu Hi nảy lên, theo bản năng lui lui ra sau, kéo giãn khoảng cách vớihoàng đế.
Chợt cảm thấy có gì không đúng, nhưng lúc này đã muộn, gương mặt hoàng đế đã áp sát tới, dựa vào thân hình cao lớn, che kín đường lui của hắn.
Chu Hi nhất thời nhớ tới hai lần tính sự không thể chịu nổi trước đây, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lại nghe hoàng đế ngả ngớn cười nói: "Hay là... Bá Dương hôn trẫm một chút, trầm lập tức hạ chiếu thả Trương Tông Lượng, thế nào?"