Tuy rằng vửa rồi đã lấy một ít cao chi, nhưng đầu ngón tay cón chưa tiến vào trong mật động, khẳng định bên trong vẫn khô khốc cực kỳ, vốn dĩ đã là nơi không phải dùng để làm loại chuyện này, nếu còn không được bôi trơn, vài ngày không xuống được giường đã là nhẹ.
Vật cứng nóng bỏng để ngay tại cửa huyệt, ái muội cọ cọ chỉ đợi xông vào công thành chiếm đất, Ôn Tử Nhiên vừa kinh vừa sợ, eo lưng căng thẳng, theo bản năng muốn trốn.
Nhiếp Huyễn sao có thể để cho hắn trốn, trên tay tăng thêm sức, lại lôi hắn trở về.
Ôn Tử Nhiên lắc lắc đầu, khóc lóc xin tha: "Đừng, đừng mà... Bệ hạ, xin bệ hạ tha ta..."
Nước mắt rơi xuống xoạch xoạch, rớt lên trên lồng ngực hoàng đế, thấm ướt một mảng trên vạt áo chưa kịp cởi bỏ.
Nhiếp Huyễn như cười như không mà ôm lấy hắn, hạ thân vờ đỉnh đỉnh lên, Ôn Tử Nhiên lại khóc càng thêm lợi hại, nhỏ giọng xin tha.
Nhiếp Huyễn cười hỏi: "Sợ đau sao?"
Ôn Tử Nhiên khóc gật đầu.
Hoàng đế vẫn dùng một tay giữ chặt hắn không để hắn chạy, dịu giọng dỗ dành: "Thả lỏng một chút."
Ôn Tử Nhiên khóc đến không kịp thở, nhưng việc đã đến nước này, nếu cứ tiếp tục gồng mình sẽ chỉ càng thêm đau hơn mà thôi, đành cố gắng ngượng ngùng thả lỏng thân thể, trong lòng lại vẫn cảm thấy khổ sở một cách khó hiểu, không hiểu vì sao hoàng đế nhất định phải làm như vậy đến cùng.
Tiến vào thân thể lại là hai ngón tay, còn mang theo một lượng lớn cao chi, từ từ cắm vào, đợi cao chi tan hết mới chậm rãi nhu ấn.
Ôn Tử Nhiên ngẩn người, giương đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn hoàng đế.
Tay vốn đang giữ chặt lấy hắn của Nhiếp Huyễn bỗng thả lỏng, yêu thương xoa nắn thắt lưng hắn, thấp giọng nói: "Trẫm sao đành...khiến cho ngươi đau được chứ."
Dịu dàng như nước.
Ôn Tử Nhiên kinh ngạc lắng nghe, chớp mắt, nước mắt bên trong vành mắt trào ra, hắn lại chỉ cảm thấy lòng mình cũng mềm thành nước.
Không phải hoàng đế chưa từng nói lời yêu đương ôn tồn với hắn, nhưng chỉ có duy độc một câu này thật sự thâm tình nhất.
Lúc trước nói thích hắn, hiện giờ lại gần như là ôn nhu hứa hẹn sâu nặng như vậy, có thể nào không khiến cho hắn lòng như nổi trống.
Hắn vẫn luôn là người biết thân biết phận, ban đầu lúc bị hoàng đế muốn đã chưa từng cảm thấy vì mình dung sắc xuất chúng, chỉ dám cho rằng là nhất thời mới mẻ, khi phát hiện chuyện tình sự của hoàng đế và nhị tướng còn nhủ thầm rằng quả nhiên là vậy.
Nhưng hoàng đế lại chưa từng vì thế mà bỏ qua không đụng đến hắn, trái lại mỗi một lần lại càng thêm ôn nhu thâm tình.
Chính mình nhất thời hồ đồ gây ra sai lầm lớn, tuy rằng lúc ấy hoàng đế giận dữ không thể kiềm chế, nhưng sau đó vẫn chủ động lại đây quan tâm, không chỉ chu toàn cho hắn, mà còn càng thêm ôn nhu.
Cho đến đêm nay như vậy, hắn thật sự không có cách nào không cảm thấy...
Hoàng đế là thật sự thích hắn.
Phía sau, ngón tay cực kì có kỹ xảo mà kích thích vách ruột mềm mại, Ôn Tử Nhiên chậm rãi nhắm mắt, cúi xuống, chủ động ngậm lấy đôi môi hoàng đế.
Sau đó vươn đầu lưỡi ra, chậm rãi đưa vào giữa kẽ môi.
Nhiếp Huyễn hiếm khi cảm thấy giật mình thế này, Ôn Tử Nhiên quả thật thích được y hôn môi, nhưng trên giường sẽ không, cũng sẽ không chủ động quá mức, những lúc khát vọng được hoàng đế hôn, nhiều nhất cũng chỉ dám kề sát lại, dán cánh môi lên, lặng lẽ chờ đợi y ban cho một nụ hôn dịu dàng.
Chủ động nóng bỏng thế này, là lần đầu tiên.
Y hơi hơi hé môi nhận lấy nụ hôn này, từ từ rút ngón tay ra, thay bằng tính khí đặt ngay trước cửa huyệt đã được khai thác đến ướt át mềm mại.
Ôn Tử Nhiên nhẹ nhàng đè eo xuống, muốn chủ động dùng thân thể đón nhận lấy y.
Nhiếp Huyễn nhẹ nhàng vỗ về hắn, dẫn bước cho hắn chậm rãi nhét chính mình vào bên trong, rốt cuộc cũng tiến vào trọn vẹn, song phương đều nhẹ nhàng thở ra, miệng lưỡi tương giao khiến cho khí tức đối phương càng thêm sâu sắc thấm đẫm.
Nhiếp Huyễn nheo mắt, đầu ngón tay lướt theo mái tóc dài của Ôn Tử Nhiên, trong lòng âm thầm tự nhủ thêm một lần.
Trẫm sao đành lòng nỡ làm đau ngươi chứ?
Nhưng nếu không chịu giày vò, ngọc thô làm sao có thể trở thành liên thành chi bích đây.