Ôn Tử Nhiên sao có thể chịu, khóc cầu hồi lâu, lại lung tung đáp ứng rất nhiều yêu cầu của hoàng đế, lúc này Nhiếp Huyễn mới giả vờ đầy mặt hậm hực mà từ bỏ.
Một phen ép buộc như vậy, ngày đông ngắn ngủi, mắt thấy trời cũng đã sắp tối, Ôn Tử Nhiên bị y thao làm đến nỗi chân cũng phải cong, không cách nào trở về, bị hoàng đế giữ lại trong cung.
Vóc người hắn cũng không tính là cao, chỉ là thon dài, tỉ lệ eo chân vô cùng tốt, bình thường thì nhìn không ra, nằm bên cạnh hoàng đế cao gầy tuấn tú, lại lập tức có vẻ nhỏ xinh.
Sau khi trải qua tình sự, cơ thể mệt mỏi cùng cực, mắt cũng không mở lên nổi, Nhiếp Huyễn nhìn bộ dáng nhu thuận khả ái này của hắn, mềm lòng cực kỳ, ôm vào trong ngực tự tay lau khô tóc cho hắn, Ôn Tử Nhiên mơ mơ màng màng gối lên vai y, mặc cho y đùa nghịch.
Lại không cho hắn ngủ, ôm hắn đút chút cháo thanh đạm không để hắn đói, sau đó mới ôm hắn cùng ngủ.
Hôm sau không cần thượng triều, Nhiếp Huyễn còn chưa tỉnh, đã cảm thấy trong phòng một trận động tĩnh thật sự lớn, mở mắt ra liền thấy gương mặt đỏ hồng của nam nhân đang bị y ôm trong lòng, cẩn thận dè dặt muốn gỡ ra cánh tay y đang khoác bên hông mình, giữa những loay hoay cọ cọ lại thắp lửa lên rồi, Nhiếp Huyễn chậc một tiếng, không chút nghĩ ngợi, xoay người liền đặt hắn dưới thân.
Suýt nữa là đã không thể thả người ra cung được.
Ngày hôm sau lúc lâm triều, Hộ bộ thượng thư lại xin nghỉ không đến.
Hoàng đế vô cùng săn sóc mà ban ít dược vật qua.
Hạ triều, lại như cũ triệu kiến Dung Hàm Chi đàm luận.
Qua mấy ngày như vậy, hôm nay lại có người tiến cử đan sư với y, nói đan sư kia có thể luyện được tiên đan trường sinh bất lão.
Nhiếp Huyễn chán ghét nhất chính là đạo sĩ và đan sư, trực tiếp đánh đuổi người ra ngoài.
Bất quá mấy ngày này y đều là ở trên triều lăn lộn, nghe tới đan sư, bỗng nhiên lại nhớ tới Nhiếp Kỳ, giật mình, xử lý xong mấy vấn đề quan trọng, liền đi đến cung điện giam lỏng Nhiếp Kỳ bên trong hậu cung.
Trong điện cực thanh tịnh, hương đốt bên trong cũng không phải ngự hương cung cấm thường dùng, ngửi lên lại tựa như trong quan miếu nào.
Nhiếp Kỳ cũng không mặc trang phục phong lưu quý giá áo lông trâm vàng như ngày trước, một thân áo choàng trắng trong thuần khiết, trên búi tóc một cây mộc trâm, đang dựa vào bên tháp đọc kinh Hoàng Đình.
Hắn vốn dĩ sinh ra đã đẹp như một pho tượng bạch ngọc, lúc này đạo bào mộc trâm, cho dù là mi mục phong lưu, cũng không che được một tia khí chất thanh nhàn không vướng bụi trần.
Nhiếp Huyễn nhíu nhíu mi theo bản năng, trực tiếp bước tới giựt đi quyển kinh trong tay hắn.
Nhiếp Kỳ lại như là vửa chợt thấy y đến, nhẹ nhàng thản nhiên cười cười, nói: "Cuối cùng bệ hạ cũng đến rồi."
Trong lòng Nhiếp Huyễn ẩn ẩn cảm thấy không đúng, vừa ngồi vào tháp vừa thò tay vuốt ve hắn, trêu đùa: "Thế nào, tiểu hoàng thúc nhớ trẫm sao?"
Nhiếp Kỳ tránh khỏi bàn tay hắn, nói: "Không nhớ."
Nhiếp Huyễn nhướn mày, vẫn cứ kéo hắn vào trong lòng: "Nhưng trẫm lại nhớ tiểu hoàng thúc, tiểu hoàng thúc đẹp như vậy, trẫm thật nhớ."
Nhiếp Kỳ cũng không giãy dụa, chỉ trầm trầm cười một tiếng, nói: "Sợ là không đẹp bằng Chu Hi."
Dừng một chút lại nói: "Hiện giờ cũng không so được với Dung Hàm Chi."
Rồi sau đó ý tứ sâu xa nói tiếp: "Không biết nếu so với Ôn Tử Nhiên thì sao?"
Sắc mặt Nhiếp Huyễn khẽ thay đổi, bàn tay mò lên eo hắn, nghiền ngẫm nói: "Tiểu hoàng thúc đây là...ghen sao?"
Trong lòng lại thầm nghĩ mấy cung nhân bên cạnh này thật sự là thiếu đánh.
Nhiếp Kỳ bị giam lỏng trong cung mới chỉ khoảng hai tháng, không ngờ với hành động của y lại có thể rõ như lòng bàn tay.
"Ta vì sao lại ghen chứ?" Nhiếp Kỳ cười một tiếng, đẩy ra bàn tay y đang vuốt ve trên eo mình, dịu giọng nói: "Thầm nghĩ muốn hỏi bệ hạ một câu, ngủ lâu như vậy rồi, cũng nên ngủ đủ, hôm nay đã có tân hoan, không biết bệ hạ khi nào mới thả ta về?"