Giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy hai thân ảnh giao triền phía sau bình phong.
Lúc này mới chợt nhận ra huân hương kia là loại hương thơm rối loạn gì.
Người phía sau bình phong tựa hồ cũng nhận ra hắn tới, một người trong đó khoác thêm áo, vòng ra phía trước, đi đến.
Nhiếp Huyễn búi tóc rối loạn, thân trên để trần, chỉ qua loa phủ thêm một chiếc áo khoác. Lồng ngực rộng lớn trải đầy dấu hôn vết răng, thoạt nhìn có vẻ như đang trải qua một trận hoan ái sảng khoái lâm ly, thần sắc trái lại thập phần bình tĩnh ung dung, một chút cũng không có vẻ xấu hổ khi bị chính thừa tướng của mình bắt gian tại giường.
Chu Hi thấy y để trần thân trên, theo bản năng liền rũ mắt, chăm chú nhìn dải đai lưng màu vàng đang nằm trên mặt đất, bên trên còn mang theo túi hương thêu chỉ vàng, một chữ Dung, trong lòng cười lạnh nói quả nhiên là như vậy, ngược lại dáng vẻ càng thêm cung kính, nhìn không chớp mắt mà nói: "Thần không biết bệ hạ và Dung tướng ở đây thương nghị chuyện quan trọng, đã tùy tiện xâm nhập, tội đáng chết vạn lần."
Hai chữ "quan trọng" được nói đầy ẩn ý, sự châm chọc rõ ràng không nói cũng hiểu, phía sau bình phong, Dung Hàm Chi quăng về một tiếng cười lạnh, hai người sớm chiều đối chọi gay gắt đã thành thói quen, hắn chỉ xem như là không nghe thấy.
Mỗi lần tranh chấp với mình, đến cuối cùng khó thở hổn hển bao giờ cũng là Dung Hàm Chi – người thắng duy trì thảnh thơi ưu nhã thong dong đã thành thói.
Nhiếp Huyễn không hề dao động, chắp tay sau lưng đánh giá hắn, ấm áp cười nói: "Ái khanh cũng là lo lắng cho quốc sự mà thôi, có tội gì đâu."
Chu Hi miệng nói không dám, trở nên kính cẩn, từng câu nói móc âm thầm chỉ trích chèn ép Dung Hàm Chi bò lên long sàn không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt cùng hoàng đế tuyên dâm, làm mất hết mặt mũi đại thần cũng như không ra thể thống gì.
Quả thực sắp quên chính mình vì sao mà đến.
Dù sao Nhiếp Huyễn nhìn có vẻ như là hai người đại khái đều tình nguyện, dự đoán rằng Dung Hàm Chi cũng sẽ không có mặt mũi nào xách kiếm đi ra khỏi bình phong rượt chém chính mình. Có thể gặp được chuyện vui như vậy, ngược lại cũng có chút thoải mái.
Lời nói có gai, ngay cả hoàng đế ban ngày tuyên dâm hiệp ngoạn thần tử cũng bị lôi vào mắng.
Nhiếp Huyễn cười tủm tỉm nghe hắn nói, nghe được một lát, chỉ xem vài câu châm chọc kia như gió thổi, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Trầm và Dung khanh đúng là đang thương nghị quốc sự, thừa tướng cũng cùng vào đi."
Chu Hi một câu chưa nói xong nghẹn tại yết hầu xém sặc, không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Nhiếp Huyễn.
Vẻ mặt hoàng đế vẫn mang theo ý cười nhu hòa, Chu Hi lại sợ tới mức bưới lui mấy bước.
Hắn biết hoàng đế xưa nay không biết xấu hổ, lại không biết rằng hoàng đế còn có thể không biết xấu hổ tới mức này.
Hắn vốn là đứng trên đầu cầu thang, lui vài bước thiếu chút nữa ngã xuống, hoàng đế vội vàng kéo lấy hắn, nói câu: "Ái khanh cẩn thận dưới chân." Thuận thế ôm hắn vào trong lòng, bế lên mang vào sau bình phong.
Phía sau bình phong trên tầng hai Noãn các là long sàng hoàng đế thường dùng nghỉ tạm, hiện giờ trên giường đang có một người ngồi dựa vào, mái tóc dài đen như mực xõa tung, áo lót rộng mở, một thân tràn đầy dấu vết tình dục, vẻ ửng đỏ nơi đuôi mắt chưa tan, vệt nước long lanh trong mắt hãy vẫn còn, phong tình vạn chủng.
Chu Hi lại không để ý đến hắn, còn đang liều chết giãy dụa, bị hoàng đế nặng nề quăng lên long sàng.
Ngã xuống mạnh đến nỗi người có chút ngốc, không để ý đến, lập tức muốn bò dậy, lại bị người từ sau lưng giữ chặt.
anh đi bắt gian, đôi gian phu dâm phu bị bắt gian tại giường quay qua cường gian anh, cũng may mà cường gian không thành. ^^
Chương 95
Người nọ kéo hay tay hắn ra sau gắt gao giữ chặt, ghé vào bên tai hắn dùng chất giọng khàn khàn biếng nhác đặc trưng sau khi mây mưa mà trêu đùa: "Chu đại thừa tướng sao lại vội vàng muốn đi như thế? Không phải có chuyện quan trọng cần phải bẩm tấu với bệ hạ sao?"
Chu Hi nhìn thấy Nhiếp Huyễn lại cởi bỏ chiếc áo choàng vừa mới phủ hờ bên trên đi, sợ hãi đến muốn nứt mắt, nghiến rằng nghiến lợi kêu tên hắn: "Dung Hàm Chi!"
Đã thấy Nhiếp Huyễn nhặt lên một sợi đai lưng không biết là của ai quăng đến cho Dung Hàm Chi, cười tủm tỉm nói: "Dung khanh, trói lại cho trẫm."
Dung Hàm Chi một tiếng "tuân chỉ", lập tức vô cùng lưu loát bắt đầu trói Chu Hi lại.
Trong đầu Chu Hi oong oong loạn lên, không ngờ tới hoàng đế thế nhưng lại không biết xấu hổ đến mức độ này, chưa tìm được từ để mở miệng, liền bị hoàng đế nắm chặt cằm: "Thừa tướng học không tốt gì cả, trên giường của trẫm, sao còn dám gọi tên người khác?"
Chu Hi run rẩy toàn thân, đã không phân rõ được xấu hổ và giận dữ bên nào nhiều hơn.
Tuy rằng từng bị hoàng đế ép ngủ hai lần, vẫn xem như là bị chó cắn mà thôi, lần này lại bị hoàng đế ném lên long sàng trước mặt đối thủ, cho dù là hắn tâm trí hơn hơn người, lúc này cũng hoàn toàn phá vỡ, không quan tâm gì nữa bắt đầu giãy dụa.
Dung Hàm Chi tuy là văn thần xuất thân trạng nguyên cùng khóa, thế nhưng do luyện võ nhiều năm, tuy rằng võ nghệ không thể xem là xuất chúng, nhưng trong đám văn thần đã không ai có thể đánh thắng được hắn. Hiện giờ thừa thành thạo mà trói gô lại một Chu Hi văn nhược dù đang hung hăng giãy dụa, cư nhiên còn có thể rãnh rang tiện tay tháo luôn đai lưng của hắn, Nhiếp Huyễn chậc chậc tán thưởng, mỉm cười nói một câu: "Dung khanh thật biết săn sóc."
Dung Hàm Chi và Chu Hi nhìn nhau không vừa mắt cũng đã mười mấy năm, giờ này nhìn thấy địch thủ lâu năm run rẩy đến cơ hồ sắp khóc, trong lòng cũng phá lệ vui vẻ, cười cười trả lời Nhiếp Huyễn: "Thay bệ hạ phân ưu, là bổn phận của thần."
Vừa nói vừa nâng tay, quất rơi cây trâm sừng cài tóc của Chu Hi.
Trước mắt tối đen, Chu Hi tức giận đến muốn ngất đi.
Kiếp trước Nhiếp Huyễn cũng yêu thích hiệp ngoạn thần tử, thế nhưng đều không để người khác nắm được thóp, chung quy y cũng muốn dùng nhân tài để trị quốc, tuyệt đối không thể để cho bọn họ hỏng thanh danh mất thể diện, bẳng không đến khi đó không chỉ mình y khó coi, mà mấy thần tử này cũng không thể nào trọng dụng được nữa.
Sau khi trọng sinh y thập phần hợp ý Ôn Tử Nhiên, rất thích dáng vẻ Hộ bộ thượng thư này của y bị khi dễ đến khóc sướt mướt, hiện giờ lại thông đồng với Dung Hàm Chi chính là hai bên tự nguyện, nhưng cũng chưa bao giờ lâm hạnh hai người trước mặt người khác, đơn giản vì đây đều là cánh tay đắc lực của y, không thể để cho người khác khinh thường.
Nhưng đối với Chu Hi, tâm tư của hắn lại có chút khác biệt, bao giờ cũng là không khống chế được mà quá phận một chút, muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc xin tha của người này.
Trước kia những lúc lâm hạnh cũng tránh người khác, nhưng lần này hiếm khi hắn lại tự mình dâng đến cửa, sao lại có thể bỏ qua được?
Những lời vừa rồi Chu Hi nói thật quá nghiêm khắc, Dung Hàm Chi ghi hận trong lòng, cũng không thèm để ý xem Chu Hi sắp ngất có nghe thấy hay không, cười hỏi hoàng đế: "Chu tướng kịch liệt như vậy, chẳng lẽ là lần đầu thừa ân?"
Nhiếp Huyễn cầm một chiếc khăn lụa nhét vào trong miệng Chu Hi, đề phòng hắn luẩn quẩn trong lòng liền cắn lưỡi tự sát – bình thường cho dù là cáu giận, nhưng trong lòng vẫn cứ thương tiếc, càng thêm yêu tài hoa của hắn, không dám không đề phòng – nghe thấy vậy thì cười cười, chậm rãi nói: "Không phải."
Đầu ngón tay hoàng đế nhét chiếc khăn kia vào sâu trong cổ họng Chu Hi, tới tậ yết hầu, Chu Hi khó chịu cực kì, hốc mắt cũng đỏ, ngón tay hoàng đế còn đè đè lên đầu lưỡi rồi mới chậm rãi rút ra, nâng một chân hắn lên liền bắt đầu cời giày.
Dung Hàm Chi nghe thấy câu trả lời của hoàng đế liền chậc một tiếng: "Thánh quyển của Chu tướng, thần không thể so được."
"Dung khanh ghen sao?" Nhiếp Huyễn gắt gao nắm chặt mắt cá chân đang đạp loạn của Chu Hi, ngay cả tất vải cũng lột xuống, nắm lên cổ chân trắng nõn, vuốt ve, ý vị thâm trường mà nói: "Xét về phương diện này... thừa tướng thật sự kém xa Dung khanh."
Chu Hi cư nhiên còn có sức lực mà cười lạnh khi nghe mấy lời này.
May mà Dung Hàm Chi cũng không để ý, Nhiếp Huyễn cảm thấy chơi vui, trầm ngâm một chút, lại rất chăm chú phán một câu: "Lên giường, thật đúng là nhìn không ra đây đã là người làm cha."