Nhiếp Huyễn từ phía sau lưng ôm lấy thừa tướng của y, cắn lên vành tai Chu Hi cười hỏi: "Bá Dương tự mình cởi áo, hay là...?"
Chu Hi mím môi, nhắm mắt lại, mò mẫm tự cởi đai lưng của mình.
Hơi nước trong bể tắm bốc lên, dễ khiến cho người cảm thấy choáng váng mờ mịt.
Nhiếp Huyễn đứng phía sau nhìn Chu Hi chậm rải cởi y phục, dần để lộ eo lưng trơn bóng như ngọc, ánh mắt trầm xuống, rút cây trâm trên búi tóc hắn ra, tùy tay ném xuống đất.
Chu Hi nghe tiếng, vô thức nhíu mày, nghĩ: cây trâm này không còn dùng được rồi, lát nữa phải là sao...
Thật sự là không có cách nào tập trung tinh thần nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy đến tiếp theo đây, bao giờ cũng là vào những lúc ý thức thất thần, tinh thần tự do, thì sẽ không còn cảm thấy loại cảm giác không thể chịu nổi kia nữa.
Nhưng hoàng đế không để hắn thất thần.
Y vén lên mái tóc dài, hôn lên gáy hắn, sau đó hôn dọc theo cần cổ, đầu lưỡi liếm lên hõm vai, còn gặm mút ra một vết hôn ngay trên xương quai xanh.
Chu Hi nặng nề thở dài một tiếng, tránh né một chút, sau một lát mới nói: "Mời bệ hạ tắm rửa."
Nhiếp Huyễn cười cười, tự cởi bào phục, đến khi giống như Chu Hi vậy, toàn thân trên dưới chỉ còn lại tiết khố, lập tức bế ngang người lên, bước về phía bể tắm.
Chu Hi nhắm mắt, bất an nắm lấy cánh tay hoàng đế, mái tóc đen dài rũ xuống, nhẹ nhàng tinh tế ngứa ngáy phất qua cẳng chân, Nhiếp Huyễn khẽ chậc một tiếng, cúi đầu ghé vào bên tai hắn cười cười: "Thật sự là... hoạt sắc sinh hương."
Chu Hi quay mặt đi, khẽ hỏi: "...Cứ như vậy.... có ý nghĩa sao...?"
Nhiếp Huyễn nghe thấy rõ ràng, nhấc chân bước vào trong bể, chậm rãi nói: "Bá Dương, trẫm thật sự rất thích ngươi."
Câu sau là dán vào bên tai mà nói, triền miên lưu luyến như tình nhân thì thầm yêu đương, nhưng câu nói tiếp theo lại mang theo hàn ý.
Y nói: "Nếu không trẫm cũng sẽ không dung ngươi đến hôm nay."
Chu Hi chậm rãi bật cười, tránh khỏi hoàng đế, bước xuống đứng bào trong bồn tắm, hỏi: "Thần nên quỳ xuống tạ ơn sao?"
Chất giọng vĩnh viễn thanh lãnh cao ngạo, lại không biết có phải do tình cảnh này, nghe ra lại có một phen phong tình riêng biệt, Nhiếp Huyễn thấp giọng cười một tiếng, thò tay vào bên trong tiết khố hắn, đắn đo nắn bóp một bên mông, nói: "Bá Dương, nói thật, ngoại trừ lần đầu tiên, chẳng lẽ trẫm làm ngươi không sung sướng sao, hửm?"
Bên tai Chu Hi đỏ ửng, mông bị hoàng đế nắm lấy, ngay cả cần cổ cũng lộ ra màu phấn hồng, lắc lắc đầu nói: "Đây căn bản đâu phải là chuyện có sướng hay không..."
Nói được một nửa câu, lại cảm thấy nói mấy lời này với hoàng đế thật thập phần vô vị, liền ngậm miệng không nói thêm.
Chỉ đơn giản là bản thân việc thân thể cảm thấy vui sướng mà khuất phục trước tình dục đã là một việc rất đáng xấu hổ, hắn chán ghét những thứ sẽ làm cho hắn cảm thấy tâm thần bất ổn, huống chi là bị bắt mở ra thân thể như thế này, bị thao làm đến nỗi tâm hồn thất thủ, trở thành nô lệ cho nhục dục.
Nhiếp Huyễn lại tựa như thấu hiểu những lời mà hắn chưa nói xong, cười cười, cũng không nói gì nữa, ôm lấy hắn đi xuống nơi sâu hơn trong bể.
Đến khi hơn nửa người đều ngâm dưới mặt nước, liền đặt Chu Hi lên vách bể, từng chút lột xuống tiết khố ướt đẫm của hắn.
Mái tóc dài của Chu Hi nổi trên mặt nước, lan tràn diễm lệ.
Nhiếp Huyễn cầm lấy viên tắm (nguyên văn nó là tảo đậu, là cục xà bông tắm luôn ha ha, không biết sao bịa đại từ này nghe cho nó cổ ha ha) đặt lên trên gáy Chu Hi, bắt đầu trượt dọc theo sống lưng xuống dần phía dưới, đột nhiên hỏi: "Cho dù là tình đầu ý hợp mà hoan hảo cũng không thích sao?"
Chu Hi ngẩn người.
Hắn cảm thấy hoàng đế cũng xem như là rất có phong cách, những chuyện lừa gạt uy bức lợi dụ đều đã làm hết, vậy mà vẫn còn có mặt mũi đến nói chuyện yêu đương.
Thuận miệng nói: "Nếu như thần nói không thích, bệ hạ liền sẽ đi tìm người thích chuyện này mà làm sao?"
Đầu ngón tay hoàng đến dựa vào viên tắm bôi trơn, chậm rãi chen vào bên trong kẽ mông hắn, cắn lên vành tai hắn cười nói: "Đây xem như là ghen sao? Lẽ nào là đang ghen với Dung khanh sao?"