Chu Hi cắn môi dưới, toàn thân đều căng thẳng.
Ánh mắt Nhiếp Huyễn chăm chú theo dõi biểu tình của hắn, nhìn dáng vẻ nhắm mắt nhíu mi này, ngón tay lại càng tăng thêm lực, không quan tâm gì khác, chỉ muốn đi vào bên trong cơ thể hắn.
So sánh với nét môi phong lưu trời sinh thích hợp để hôn của Nhiếp Kỳ, đôi môi Chu Hi mỏng hơn một chút, lại còn chua ngoa đến một trình độ hiếm hoi, cũng không mang theo sắc đào hoa như Nhiếp Kỳ, mà là một màu hồng nhạt đạm nhiên.
Lúc này bị dùng lực cắn, mới hiện ra màu sắc diễm lệ.
Dưới ngón tay, chỉ cảm thấy mềm mại ấm áp.
Trong lòng Nhiếp Huyễn có chút nóng cháy, thập phần muốn nhìn đôi môi mòng này ngậm vào dục vọng của mình, sẽ là vẻ lẳng lơ khiến cho huyết mạch sôi sục đến thế nào...Nhưng sự đau đớn trên ngón tay kéo y về lại, mất hứng mà nghĩ, chỉ sợ không được.
Nghĩ lại, nếu Chu Hi chịu thổi tiêu cho y... Chỉ là tuyển Lại bộ thượng thư mà thôi, thực ra cũng không phải là không thể thương lượng.
Ý nghĩ này ngược lại có chút giống một hôn quân "chỉ yêu mĩ nhân không yêu giang sơn".
Lại cũng chỉ có thể nghĩ nghĩ mà thôi.
Từ sau khi bị giáo huấn trong kiếp trước, ngay cả lúc cường bạo y cũng phải trói người lại mới an tâm, lúc trước đối với Nhiếp Kỳ như vậy, hôm nay đối với Chu Hi cũng là như vậy, lại càng không muốn ép thần tử không cam tâm tình nguyện thổi tiêu cho mình.
Y tuyệt đối không nghi ngờ Chu Hi sẽ càng dùng lực hơn so với khi cắn ngón tay y vừa rồi.
Nhưng ỹ nghĩ kiều diễm như vậy lại không cách nào xua tan được, như một ngọn lửa đốt lên, ngón tay càng thêm dùng sức cắm sâu vào trong huyệt động kia.
Cố tình Chu Hi cả người đều gồng cứng, nơi đó lại cực kỳ khô khốc, cố sức một chặp, đến khi cả ngón tay đều vào hết, hai người đều toát mồ hôi lấm tấm trên thái dương, Nhiếp Huyễn nóng lòng, Chu Hi là bị đau.
Hạ thân Chu Hi trần trụi nửa ngồi trên nền gạch, bên trong hậu huyệt lại nóng rát đau đớn, vừa đau vừa trướng, nhịn không được càng thêm cắn chặt môi, theo bản năng suy nghĩ, mới chỉ một ngón tay mà đã đau đến như vậy, nếu thật sự là vật gì khác, sao còn có thể sống được?
Tay cũng giãy dụa thêm lợi hại, bàn gỗ tử đàn bị kéo vang đông đông.
Nhiếp Huyễn thở hổn hển, chỉ cảm thấy khớp ngón tay muốn bị siết đứt, liền dùng tay kia nhéo nhéo thắt lưng hắn một chút, lạnh giọng nói: "Ngươi thả lỏng chút!"
Hoàn toàn ngược lại.
Nếu còn có sức lực, Chu Hi nhất định sẽ không chút tiếc rẻ trả lại cho y một cái cười lạnh, còn tặng thêm một câu chế giễu "sao bệ hạ không đích thân nếm trải thử xem thế nào", nhưng hiện tại đang phải chịu đau đớn, làm gì còn có sức cãi lại?
Chỉ phí công giãy dụa, eo lưng đều ra sức, muốn hoàng đế rút ngón tay đáng ghét kia ra.
Trong lúc giãy dụa, eo lưng va chạm với chân bàn phát đau cũng không để ý tới, cơ hồ muốn giãy đến lật bàn.
Hoàng đế dứt khoát rút ngón tay ra, chỉ gắt gao giữ chặt hắn, nhìn thừa tướng vẫn luôn ưu nhã cao hoa của y giãy dụa như cá sống bị lôi ra khỏi nước vậy, cho đến khi hắn hoàn toàn thoát lực.
Mới lại thử dùng ngón tay sáp vào hậu huyệt.
Vẫn vô cùng chặt.
Khí tức của Chu Hi đã hỗn độn, sắc mặt ửng hồng, hơi hơi ngửa đầu, đôi mắt nhắm chặt, môi dưới đã bị cắn chảy máu, lại vẫn hệt như một con trai không chịu mở nắp cũng không cạy ra được, dù cho y biết bên trong chứa đựng thịt trai ngon mềm cũng là phí công, chỉ có thể nhìn ngắm vỏ trai mà thôi.
Nhiếp Huyễn hít sâu một hơi.
Y quỳ một gối trên mặt đất, cũng cảm thấy lạnh, nhưng cũng không tiện kêu người mang chậu than vào, lung tung cởi ra ngoại bào lót dưới thân hai người, vươn tay cầm lấy tính khí mềm mại giữa hai chân Chu Hi.
Chu Hi hàm hồ kêu lên một tiếng, sau đó liền cắn chặt môi.
Cong người.