Hắn mới biết được thì ra hoàng đế hỏi eo chân mình có bệnh cũ không là vì săn sóc, sớm biết liền nói dối đều có tật cũ, dù có khi quân cũng tốt hơn bị chơi đa dạng lật tới lật lui như bây giờ.
Mới quỳ tiếp nhận nửa hiệp, đầu gối, cẳng chân và khuỷu tay đều đau, hiện giờ lại bị bắt dựa vào tưởng, dang rộng hai chân thừa hoan, eo cũng sắp gãy.
Hạ thân bị chèn ép đã không còn cảm giác, chỉ có khoái cảm từ nơi sâu kia kịch liệt chạy dọc theo cột sống, khiến cho một thân xương cốt đều thấm đẫm tình dục, ngoại trừ rên khóc, kẹp chặt eo hoàng đế thì không còn làm được gì nữa.
Nhiếp Huyễn đã tẩm bổ nhiều ngày như vậy, lại hơn nửa năm không đụng vào ai, hôm nay khai trai, mạnh mẽ không chịu nổi, ép buộc Ôn Tử Nhiên đến chỉ biết khóc xin tha, cuối cùng ngay cả nói cũng không ra hơi.
Hắn còn cố kỵ hai lão thủ vệ bên ngoài, cộng với hoàng đế có khả năng còn mang theo người hầu đến, vẫn luôn đè thấp cổ họng không dám khóc kêu lớn tiếng, không biết là Nhiếp Huyễn săn sóc cực điểm mà đuổi hết mọi người ra khỏi viện, chỉ là nhìn bộ dáng xấu hổ này của hắn liền cảm thấy thú vị, nên không nói cho hắn biết.
Trước đây hắn chỉ biết hoàng đế háo sắc, không biết hoàng đế khi lên giường lại là người chu đáo như vậy.
Sau lúc không thích hợp ban đầu vẫn luôn chìm trong vui thích tràn ngập không thoát ra được, thân thể xa lạ đến nỗi tựa như không còn là của mình, rõ ràng là phục tùng mà thừa hoan, vốn dĩ cho rằng sẽ phải chịu thống khổ khuất nhục khó có thể nhẫn, lại bị thao làm còn thư sướng hơn so với lúc hành lễ Chu công với phu nhân ở nhà.
Tình nhiệt thượng đầu, thậm chí ngay cả xấu hổ cũng không quan tâm, giữa ý loạn thần mê, trong đầu chỉ còn mỗi một ý niệm rõ ràng chính là không được khóc rên quá lớn tiếng.
Lần thứ hai hoàng đế chặn bắp đùi hắn mà bắn ra, hắn đã bị hoàng đế thao bắn ba bốn lần, eo mềm đến cả người đều chột dạ, ngay cả khóc cũng có chút vô lực.
Nhiếp Huyễn thật ra vẫn chưa thỏa mãn, nhưng cũng vẫn tha cho hắn, ôm vào lòng nhẹ nhàng hôn lên mi nhãn, ôn thanh nói: "Ái khanh lần đầu thừa hoan, vẫn nên kiềm chế một chút."
Ôn Tử Nhiên oán thầm nói đến cùng là ai không kiềm chế? Chỉ là không dám thật nói ra.
Lại nghĩ tới chính mình cư nhiên bị người chơi mặt sau đến bắn, lại còn không chỉ một lần, càng thêm oán thầm.
Nhiếp Huyễn sờ sờ lên eo lưng vốn trơn bóng như ngọc nay phủ thêm một tầng mồ hôi, thở dài: "Nơi này không tiện, chốc nữa chỉ có thể lau sơ cho ái khanh, ái khanh quay về lại tắm rửa."
Ôn Tử Nhiên bị ôn nhu của hoàng để hù đến đỏ mặt.
"Ngài mai hưu mộc, liền nghỉ ngơi cho tốt. Hôm nay trẫm làm quá phận, e rằng ái khanh sẽ phải đau eo mấy ngày...Có thể ngồi cũng sẽ không thoải mái. Cho nên, mấy ngày sau cũng không cần ngồi lại nha phủ đến đầu sáng. Thật sự không thoải mái, xin nghỉ hai ngày cũng không sao, trẫm thông cảm."
Ôn Tử Nhiên sau khi nghe được nửa câu, hận không thể vùi luôn mặt vào chăn không cần gặp ai nữa, lại ngập ngừng: "Nhưng...thần...còn phải xem việc thu thuế..."
"Mang về xem cũng được." Nhiếp Huyễn cười hôn lên môi hắn, "Chẳng phải thừa tướng cũng thường xuyên đem văn thư về sao? Cũng chưa từng có ai dám dị nghị."
Ôn Tử Nhiên vẫn do dự, thanh âm sau tình sự hơi khàn khàn run rẩy, nhỏ giọng nói: "Dù sao thừa tướng cũng là thừa tướng."
"Sợ cái gì, hiện giờ ngươi là người của trẫm." Nhiếp Huyễn bị chất giọng kia làm cho ngứa ngáy trong lòng, lại chỉ dùng ngón tay vuốt lên mái tóc đẫm mồ hôi của hắn: "Không cần phải cẩn thận dè dặt như trước kia nữa, chỉ cần đừng làm càn."
"Có trẫm đây, ai cũng không làm gì được ngươi."