Đôi mắt đào hoa mơ màng, tựa như một con mèo gấm vậy.
Tựa như lần đầu gặp mặt.
Nhiếp Huyễn ngẩn người, Nhiếp Kỳ nheo mắt đánh giá y từ trên xuống dưới, cười: "Bổn vương còn cho rằng bệ hạ không khỏe đâu...Thoạt nhìn, bệ hạ mặt mày hồng hào, thì ra là bị thương."
Ánh mắt tà tà, cười đến thập phần sâu xa.
Nhiếp Huyễn nheo mắt sờ sờ dấu răng trên vành tai, lại nhớ tới hôm đó về cung tắm rửa, một loạt dấu răng trên vai cùng với những vết càu rỉ máu trên lưng khiến cho cung nữ sợ tới mức ngã luôn vào bồn tắm, có chút bất đắc dĩ mà khụ một tiếng.
Nhiếp Kỳ vui vẻ hào phóng, thản nhiên không hề sợ hãi, cười nói: "Sao bổn vương lại không nghĩ tới nhỉ? Lúc đó cũng nên cắn tên điệt nhi bất tài ngươi đây hai ngụm mới đúng."
Nhiếp Huyễn đã cho lui hết cung nhân, nghe vậy liền xoa trán, có chút đau đầu mà nói: "Đâu phải chỉ hai ngụm..."
Nói xong lại thấy xấu hổ.
Nhiếp Kỳ một đôi mắt đào hoa, tựa như nhìn thấu qua Cao Dực, như thoát thai hoán cốt vậy.
Dáng vẻ y muốn nói lại thôi, Nhiếp Kỳ bật cười, thản nhiên tìm ghế ngồi xuống, biếng nhác: "Khó có khi thấy được bệ hạ kiêng dè thế này... Trước đây còn từng làm mấy chuyện kia với ta, quên hay sao?"
Hắn nói được thản nhiên như vậy, ngược lại khiến cho Nhiếp Huyễn cảm thấy có chút lúng túng.
Những chuyện kia đúng là y không phải.
Hoàng đễ rũ mắt xuống, hồi vị rõ ràng như giận chó đánh mèo, lại đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Nhiếp Kỳ, nhất thời im lặng, nghĩ nghĩ, hỏi: "Tiểu hoàng thúc không oán trẫm sao?"
Câu trả lời của Nhiếp Kỳ không liên quan đến câu hỏi của y: "Muốn gặp ngươi, nên đến."
"Muốn gặp...ta sao?" Nhiếp Huyễn thì thầm lặp lại, trong lòng không biết là tư vị gì.
Không chỉ là phần ký ức thuộc về nguyên thân Nhiếp Huyễn kia.
Y lại nhớ tới nam nhân trong hồi ức xa xăm, vẫn phong lưu, nhưng hình bóng kia đã hoàn toàn tách biệt ra khỏi Nhiếp Kỳ, y cũng không biết đến tột cùng, đọng lại trong đáy mắt Nhiếp Kỳ, là hình bóng của ai.
Nhiếp Kỳ cười đến mi nhãn cong cong nhìn y, vẫn không lên tiếng, ngược lại dùng ngón tay niết niết lên vành tai y, hỏi: "Chu Hi?"
Nhiếp Huyễn ngẩn người.
Nhiếp Kỳ chậc một tiếng, đưa lên ba ngón tay: "Hắn cũng đã xin nghỉ đến ngày thứ ba. Hoàng điệt nhi a, ngươi tuổi trẻ khí thịnh. Nhưng Chu đại thừa tướng hắn năm nay cũng đã ba mươi ba rồi nhỉ? Việc này vẫn nên tiết chế một chút."
Nhiếp Huyễn bỗng nhiên nghi ngờ người trước mặt này có phải là tiểu thúc nhà mình hay không, thu liễm sắc mặt chững chạc đàng hoàng nói: "Tiểu hoàng thúc nói bậy bạ gì vậy, trẫm và hoàng đế quân hữu thần cung, nào có..."
Đối diện với Nhiếp Huyễn là đôi mắt thanh minh sáng rõ mang theo ý cười, liền không nói tiếp được nữa.
Xoa xoa thái dương nói: "Trẫm đã rất tiết chế..."
Nhiếp Kỳ cười đến nỗi không thẳng lưng được, thật lâu sau mới dừng lại, cầm lấy một trái cam trong mâm trái cây bên cạnh, chậm rãi lột vỏ.
Nhiếp Huyễn nhất thời cũng không biết nói cái gì, cho nên cũng chỉ yên lặng nhìn hắn. Tiểu hoàng thúc của y rất đẹp, ngón tay trắng thuần như ngọc làm nổi lên múi cam tươi màu, phảng phất như khung cảnh Dao Trì thần tiên, y nhìn đến xuất thần, Nhiếp Kỳ đứng dậy, tách một múi cam uy đến bên môi y: "Muốn ăn thì nói, cứ nhìn như vậy làm gì?"
Nhiếp Huyễn ngậm múi cam vào miệng, chậm rãi ăn, hồi lâu, lại nói: "Thật không oán sao?"
Nhiếp Kỳ lắc đầu cười, lại tách thêm một múi đút cho hắn, hỏi lại: "Hết giận rồi chứ?"
Không đợi y trả lời, chính mình cũng ăn một múi, hương vị ngọt ngào thanh mát, chậm rãi nói: "Ngày đó ngươi từng nói, một Nhiếp Huyễn lặng lẽ ái mộ ẩn tình nhìn ta kia đã chết rồi."
Sắc mặt hoàng đế có chút khó coi, múi cam trong miệng, chất lỏng ngọt ngào hơi chua tràn đầy khoang miệng, lại có chút không cảm thấy vị ngon.
Nhiếp Kỳ vẫn mỉm cười như cũ: "Nhưng nếu thật vậy thì sao? Nếu thật sự chán ghét căm hận ta, sẽ còn làm chuyện như vậy với ta sao...Mà, nếu ngươi không bức ta, ta có lẽ... Cũng sẽ không biết, thì ra ta lại thích ngươi như vậy."