Hắn vốn là phong tư có một không hai, dáng vẻ lại đẹp, mái tóc đen óng mượt được bới lên bằng một cây bạch trâm xuyên qua ngân quan, phảng phất ngọc thụ lâm phong, không biết khiến cho bao nhiêu đại cô nương bao nhiêu tiểu tức phụ liếc trộm ngắm bóng dáng cùng với dung nhan của hắn.
Qua một lúc sau, Nhiếp Huyễn mới tới, trời mưa rất nhỏ, hoàng đế chỉ đội một chiếc nón trúc, cũng không mang theo dù, xa xa đã nhìn thấy thừa tướng đúng hẹn đang chờ, tâm tình đại hảo, đến gần một chút, lại thấy trên cán dù của hắn còn treo một chuỗi bạch ngọc trang trí, mìm cười bước tới, tháo nón trúc ra, vừa cười vừa nói: "Bá Dương quả thật rất giàu có."
Đến tận khi y cất tiếng nói, Chu Hi mới hồi phục tinh thần, chuyển hướng qua y hơi cúi người, lại vẫn mơ hồ: "Trước mặt tôn giá, không giám nhận."
"Gọi Cao công tử là được." Nhiếp Huyễn mỉm cười cầm lên chuỗi bạch ngọc kia thưởng thức một chút, giương mắt nhìn về phía Chu Hi: "Lúc trước không phải Bá Dương từng nói trẫm giống Cao Dực hay sao? Vậy cứ gọi là Cao công tử đi, Cánh Lăng Cao Lập Vũ."
Chu Hi mím môi, không muốn nhớ lại thời điểm mình nói hoàng đế giống Cao Dực, chỉ nói: "Tùy ý ngươi là được."
Nhiếp Huyễn thò tay nắm lấy bàn tay cầm dù của hắn, cười nói: "Sao lại tới sớm như vậy, đợi đến nỗi tay cũng lạnh rồi."
Vừa nói vừa cầm lấy cây dù trong tay hắn, còn nắm lấy bàn tay đỏ ửng lên vì lạnh kia.
Bàn tay hoàng đế thon dài mạnh mẽ, vừa to rộng lại vừa thật ấm áp, Chu Hi vô thức muốn tránh, nhưng tránh không được, đành phải để mặc cho y nắm, ngược lại còn cảm thấy bàn tay đông lạnh đến phát đau dần dần bắt đầu ấm lên, cũng không phải là không thoải mái. Nhìn xung quanh một vòng, lại nhịn không được mà chau mày: "Bệ... Cao công tử chẳng lẽ đến một mình sao?"
Nhiếp Huyễn cười cười, nói: "Nói muốn thể nghiệm quan sát dân tình, chằng lẽ còn tiền hô hậu ủng hay sao?"
Lại cười nói: "Yên tâm, ám vệ cũng đến, rất an toàn, nhưng trẫm đã dặn dò, trừ phi có biến cố, nếu không thì không cho bọn họ ló mặt ra. Cho nên... hôm nay chỉ có ta và Bá Dương, hai người chúng ta mà thôi."
Lời nói thật ái muội, tay nắm bàn tay Chu Hi còn cố ý dùng đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, Chu Hi sợ nhột, theo bản năng rụt tay về, lại bị nắm càng thêm chặt.
Thấy hoàng đế quả thật không có ý buông tay, liền có chút xấu hổ mà rũ ống tay áo xuống che đi cái nắm tay của hai người, thở dài nói: "Tuân theo tôn ý là được."
Còn cười khẽ một tiếng: "Dù sao ta cũng đã nhận lời, hôm nay đều nghe theo Cao công tử, sẽ không nuốt lời."
Nhiếp Huyễn cười một tiếng, lại nổi lên ý trêu đùa, ghé vào bên tai hắn nói: "Thật sự đều thuận theo sao? Ngươi không sợ..."
Vành tai Chu Hi ửng đỏ, chỉ cảm thấy không nghe nổi nữa, liền tránh tránh ra sau một chút: "Trước công chúng, còn là ban ngày ban mặt, thật không ra thể thống gì."
Nhiếp Huyễn nhìn nhìn bốn phía, xác thật, kinh thành phồn hoa, dòng người như thoi, lui tới không dứt, y và Chi Hi đều là những nhân vật xuất chúng, càng khiến người khác nhìn nhiều thêm mất lần, tuy rằng đế tướng hai người ngày thường chỉ ra vào chốn cung đình, không bị người dân chốn phố chợ nhận ra thân phận, lại thật không dám làm ra chuyện gì quá gây chú ý, liền đứng lại nói: "Không còn sớm nữa, cũng sắp đến giữa trưa rồi, Bá Dương cùng ta ăn chút gì trước đi."