Đại Tần.
Thành phố Tân Hải.
“Đài phát thanh đêm khuya, dùng chuyện xưa an ủi lòng người, sau đây lão sư Tiểu Quỷ của chúng ta sẽ nói về một vài tin tức thú vị gần đây!”
“Chào mọi người, tôi là lão sư Tiểu Quỷ được yêu thích nhất của mọi người, tiếp sau đây tôi sẽ kể cho mọi người một vài tin tức.”
“Nghe nói công trường xây dựng ở phía Nam thành phố do công ty Lăng Tiêu nhận thầu, trong quá trình khai quật đã phát hiện một số lượng lớn xác chết. Tôi nghe nói đó là mộ của một vị hoàng tử nào đó, những xác chết kia thật ra là người bị chôn cùng.”
“Chính phủ đã can thiệp vào chuyện này, nhưng cho dù như thế, vào ngày khởi công cũng đã thiệt hại một số mạng người.”
“Các chủ xí nghiệp cư xá Triều Dương đã khiếu nại rằng có người nào đó dựng sân khấu kịch xướng khúc trong cư xá, các khúc hát rất thê lương và da diết, giọng ca cũng rất dễ nghe, chỉ có điều là buổi hát lại thường bắt đầu vào 12 giờ hằng đêm, thật sự khiến cư dân ở đó không khỏi rùng mình.”
“Anh Vương sống ở phố Hạnh Phúc đã gửi bài. Mỗi ngày khi tan làm về nhà, vừa bước vào cửa là sẽ thấy ảnh chụp đen trắng của mình được đặt trên bàn, một bát cơm, và ba nén nhang...”
“Một cư dân mạng nhiệt tình khác cũng đã gửi bài. Một người bạn của anh ta đã đến đường Hoàng Kim để hẹn hò với một người bạn gái qua mạng. Kết quả nguyên buối tối đó những người qua đường đều mặc váy đỏ, căn bản không phân biệt được ai là người bạn gái qua mạng đó, online chờ... Rất gấp!”
“Một ngôi trường bị bỏ hoang ở trên đường Tân Hải thường xuyên truyền ra...”
Lạch cạch,
Nút radio bị nhấn tắt.
Bên trong xe tối tăm, một tia lửa thoáng qua, cửa sổ xe được kéo xuống, một làn khói dày đặc bay ra.
Lý Quỳ ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn tấm da dê trong tay, một hàng chữ chậm rãi hiện lên.
“Số 365 đường Tân Hải, trường tiểu học Hy Vọng, mời quỷ sai mau chóng bắt giữ Trương Quang Hiến.”
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người.
Lý Quỳ nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy một nhóm bốn người, hai nam hai nữ nói nói cười cười đi thẳng tới đây, ánh mắt lóe lên, trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.
....
....
“Trương Mạn Mạn! Đều tại cậu cứ lề mà lề mề, bây giờ đã là mấy giờ rồi, gần đây còn không thể gọi xe qua mạng được.”
Một nữ sinh viên đại học mặc váy ngắn, trên tay cầm chiếc túi đỏ, tức giận phàn nàn nói.
“Tống Đình!” Nghe được câu này, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Mạn Mạn hiện lên vẻ khó chịu, trực tiếp giận dỗi quay đầu: “Tớ cũng không muốn tới, đều tại cậu một hai lôi kéo tớ tới, bây giờ thì hay rồi, còn trách ngược lại toứ?”
‘Vì tên đàn ông ngu xuẩn kia, nửa đêm gọi điện thoại kêu mình tới, thấy sắc quên bạn... Hừ.’ Trong lòng cô cực kỳ bực bội.
“Được rồi, được rồi, hai người đẹp đừng tức giận nữa, không phải ngã tư đằng trước đang có một chiếc taxi đang đậu lại sao, chúng ta nhanh qua đó đi.”
Người lên tiếng giảng hòa là một chàng trai trông rất đẹp trai.
Bỗng nhiên.
“Tớ có thể không đi được không.” Một giọng nói không khỏe phát ra từ miệng của một nam sinh đi cuối, cậu đeo mắt kính, nhìn về ngã tư phía trước dường như nghĩ đến cái gì đó, giọng nói có chút run rẩy.
Chỉ là rõ ràng ba người kia làm lơ ý kiến của Cát Hoa, tự mình đi thẳng về phía trước, biểu cảm của cậu cực kỳ khó xử, nhìn bóng lưng của Kiều Tuấn, cuối cùng vẫn cắn răng chọn đi theo.
“Ai da, cậu xem chiếc xe đó tắt đèn rồi kìa!” Tống Đình kêu lên một tiếng.
Đến khi bốn người họ đến gần chiếc xe taxi, lại nhìn đèn trên xe chuyển từ màu xanh thành sang đỏ, động cơ gầm rú, chuẩn bị rời đi.
“Bác tài, bác tài, từ từ... Chờ một chút...”
Kiều Tuấn vừa thấy liền lập tức nóng nảy, sải bước lao đến trước xe taxi, hai tay dang ra, ba người phía sau cũng vội lao tới trước xe.
Cửa sổ xe hạ xuống, Lý Quỳ một tay cầm vô lăng, miệng ngậm điếu thuốc, từ chối thẳng thừng: “Tan làm, không kiếm khách.”
“Bác tài à ~”