• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lầu 5, văn phòng.

Trương Quang Hiến nhìn Vương Tiểu Khả đang cuộn tròn trong góc tường, nới lỏng cà vạt trên cổ, sải bước đến trước mặt Vương Tiểu Khả ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói: “Tiểu Khả... Không phải sợ, cứ giống như bình thường đi nào.”

Ngón tay lướt qua khuôn mặt, hơi thở càng trở nên dồn dập.

Hai mắt Vương Tiểu Khả hoảng sợ, cẳng chân cọ sát với sàn đá, liều mạng lắc đầu.

“Ha...”

Trương Quang Hiến cười lạnh, đột nhiên nghe thấy phía sau như có động tĩnh gì, đang định quay đầu lại nhìn.

Giây tiếp theo.

Choang,

Tiếng bình hoa vỡ vụn vang lên.

Cơ thể của Trương Quang Hiến lắc lư hai cái rồi ngã xuống đất, để lộ ra phía sau lưng là Trình Thấm Nhi đang ôm một nửa chiếc bình.

“Tiểu Khả chạy mau!”

Trình Thấm Nhi bước lên kéo Vương Tiểu Khả đứng dậy, xoay người bỏ chạy.

Chỉ là khi hai người chạy xuống lầu 3, cầu thang đi xuống đã sớm biến thành biển lửa, lửa cháy mãnh liệt như thế không thể xông ra ngoài được. Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, cả hai rơi vào đường cùng đành phải trốn vào căn phòng trong góc ở lầu 3.

Sau một lúc.

Tiếng thở hổn hển của Trương Quang Hiến vang lên trong hành lang.

Ngay sau đó.

Tiếng bước chân hoảng loạn, mất kiên nhẫn vang liên tiếp vang lên, cùng với tiếng chửi bậy, tiếng vô ý lăn xuống cầu thang.

Để tiết kiệm vật liệu, hầu hết các tòa nhà dạy học bên trong đều làm bằng gỗ ghép nối lại, nên trong một thời gian ngắn lửa đã dâng đến tận trời, ngọn lửa đỏ đen giương nanh múa vuốt từ từ bốc lên.

Lúc này, Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi đang trốn trong phòng đã không thể đi ra.

Làn khói đen dày đặc cuộn vào từ khe cửa, Trình Thấm Nhi ôm chặt Vương Tiểu Khả, hốc mắt đỏ bừng đã ngấn lệ, nhẹ giọng nói:

“Đừng sợ... Chị ở đây rồi!”

Bùng!

Ngọn lửa bùng lên, nhấn chìm tất cả.

Đủ các cảnh tượng khác nhau hiện ra trước mắt Lý Quỳ, sâu thẳm trong con ngươi giống như chỉ có một ngọn lửa hừng hừng đang đốt cháy, đủ để thiêu đốt cả ác quỷ!

“Trương Quang Hiến...”

.........

Ở thế giới thực.

“Hộc ——”

Lý Quỳ thở một hơi thật mạnh, nhìn thấy Vương Tiểu Khả trước mắt đang cẩn thận nhìn mình, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, xoa tóc cô bé, hứa hẹn nói: “Anh đây nhất định sẽ bắt ác quỷ lại, đưa hắn đến nơi hắn nên đến!”

Vương Tiểu Khả nhìn vào đôi mắt Lý Quỳ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng giơ ngón tay cái lên.

Lý Quỳ cười!

Đúng lúc này, một tiếng hét sợ hãi vang lên từ khu nhà dạy học cách đó không xa,

“Anh trai, cẩn thận.”

“Đợi anh ở đây!”

Lý Quỳ đứng dậy, xoay người cầm theo túi hành lý màu đen đi về phía khu dạy học, trong một khoảnh khắc, khóe miệng mím thành một nụ cười, khuôn mặt lạnh như băng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phát ra tiếng ken két.

..........

........

Lầu 4.

Trương Mạn Mạn và Tống Đình trốn trong nhà vệ sinh, bịt chặt miệng rơi nước mặt nhưng không dám phát ra tiếng động nào.

Bọn họ không thể ra khỏi đâu, cho dù chạy thế nào thì vẫn quay lại lầu 4, rơi vào bước đường cùng chỉ có thể trốn vào trong một gian phòng WC.

Đột nhiên.

“Cộp.... Cộp...”

Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, đi từng bước một từ xa đến gần, cho tới khi đi thẳng đến chỗ họ đang trốn.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là tuyệt vọng, lập tức nhìn chằm chằm vào tấm ván cửa màu xám đen.

Kẽo kẹt.

Cánh cửa mở ra từng chút một.

“Ông chính là Trương Quang Hiến sao?”

Lý Quỳ đánh giá người đàn ông trung niên đầu trọc trước mặt, cười hỏi.

Cả người có một luồng khí đen nhàn nhạt quanh quẩn, sắc mặt như tro tàn, toàn thân như bị lửa đốt cháy, cả lông mày và mắt đều lộ ra vẻ âm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK