• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đáng giận!”

Lông mày Lâm Cửu nhíu lại, nhìn đống chân tay nổi lền bềnh trong nồi nước sôi ở phòng bếp, siết chặt tay thành nắm đấm.

Ông ta là một đạo sĩ đến từ Mao Sơn, lần này ông ta đến nghĩa trang trấn Mai Hoa dưới chân núi, mới vừa tới đây đã nghe nói trên m Sơn có một nữ quỷ cực kỳ càn rỡ, hàng đêm bắt trai tráng còn sống về để hút tinh khí nguyên dương, đến này đã không biết bao nhiêu mạng người chết trên tay nàng ta.

Lâm Cửu vừa nghe được, làm sao có thể mặc kệ yêu ma này làm xằng làm bậy. Nhưng ông ta cũng không phải người lỗ mãng, đầu tiên sẽ dùng mấy ngày dò hỏi tin tức của nữ quỷ, cuối cùng nghe được lai lịch của Đặng Tiểu Linh kia qua một ông già lớn tuổi.

Sau khi biết rõ chân tướng, mặc dù trong lòng Lâm Cửu không khỏi rơi vào trầm mặc, nhưng vẫn kiên định với ý nghĩ trảm yêu trừ ma. Những người đáng ghét tuy cũng có chỗ đáng thương, nhưng không thể coi đây là lý do, làm quá lên mà giết hại những bá tánh vô tội khác!

Kết quả là.

Lợi dụng lúc ban đêm, Lâm Cửu dự định sẽ thăm dò hư thật ra sao, tiền viện có rất nhiều tiểu quỷ tinh quái, cũng may số cách nhiều hơn số khó, thu lại dương khí quanh người, giả quỷ lẻn vào hậu viện, liền gặp được cảnh tượng trước mắt.

Tay trái nhập lại thành thanh gươm, lòng bàn tay phải xòe ra, long xà thịnh nộ vẽ ra một lá bùa chú, một luồng sáng vàng nhạt từ trong lòng bàn tay bay ra rồi biến mất, sau đó nghênh ngang tiến vào phòng bếp.

Phương Nhất mở cửa ra, nhiều cặp mắt đồng thời đổ dồn vào người Lâm Cửu.

“Ngươi là dã quỷ từ đỉnh núi nào? Sao lại có thể tùy tiện vào phòng bếp của Đặng cô cô?” Một con quỷ chết đói với vòng eo ngấn mỡ nhìn Lâm Cửu từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt tái nhợt, cả người trên dưới hoàn toàn không hư tổn gì, trong lúc nhất thời không phân biệt là loại quỷ nào.

Lâm Cửu không thèm để ý, xoay người đóng cửa lại, từ trong ngực móc ra kính bát quái treo lên, lúc này mới ngước mắt nhìn những con ác quỷ kia, đôi mắt hơi híp lại.

Cất bước tiến lên, nắm đấm nổi lên ánh sáng vàng đập vào đầu con ác quỷ gần nhất.

Một đấm không ngờ trước được, ác quỷ tới gần đây cũng không ngờ rằng “Đồng loại” lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn như thế, cái đầu to bự đột nhiên bị một đòn như vậy, tựa như một con dao nóng cắt vào bơ vàng, nửa cái đầu tiêu tán dần.

“Là người sống, các huynh đệ giết hắn!”

Con quỷ đói phản ứng lại liền lên tiếng, sau khi mở miệng cũng không xông lên mà ngược lại dùng hết sức chạy về phía cửa sổ, không ngờ lại đụng phải song cửa sổ, một luồng ánh sáng vàng hiện ra, tất cả quỷ bị bắn văng mạnh ra.

Hai mắt Lâm Cửu hiện lên sát khí, cổ tay phải hơi run, một thanh kiếm Kim Tiễn từ trong tay áo bay ra đặt vào tay, môi khẽ niệm khẩu quyết, tà chú trong lòng bàn tay khẽ vuốt ve kiếm, liền thấy ánh sáng vàng phát ra, quát nhẹ:

“Đi!”

Một luồng ánh sáng vàng như dạo khắp các nơi trong phòng bếp, ở giữa không trung linh hoạt lắc lư đuôi, bay vào lòng bàn tay Lâm Cửu.

Những con tiểu quỷ đứng sừng sững bất động tại chỗ, biểu cảm dữ tợn hung ác như cứng đờ lại, sau đó cơ thể chúng bị thiêu rụi không còn thứ gì.

Lâm Cửu khẽ khịt mũi, thu hồi lại kính bát quái treo trên cửa phòng bếp, xoay người ra hướng cửa muốn đi đến hậu viện, nhưng tình cờ lại đụng phải đám nữ quỷ từ bên trong bước ra.

“Ngươi nói cô gia sẽ dưới đũng quần của cô cô trong bao lâu nhỉ?”

“Nói mới nhớ, mỗi lần Đặng cô cô xuống núi chỉ mang về một người sống thôi, lâu rồi chúng ta chưa được ăn tinh khí của người sống chân chính đâu.”

“Đúng đó, đúng đó!”

Nữ quỷ dẫn đầu nhìn thấy Lâm Cửu, lập tức nhăn mày, phải biết rằng Đặng Tiểu Linh chính là Quỷ Vương nổi tiếng gần xa của m Sơn, thành danh đã mấy chục năm, lại vẫn có dã quỷ không biết sống chết to gan dám xâm nhập vào hậu viện, đang muốn ra lệnh cho tỷ muội tới bắt giữ, liền thấy tay của con “quỷ” kia kẹp một tấm hoàng phù, hóa thành kiếm chỉ.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, lôi quang chói lọi tràn ngập tầm nhìn.

Trong đó có một nữ quỷ toàn thân đều có hắc khí nhàn nhàn quanh quẩn, chứng tỏ số người chết trên tay bọn họ không ít, vì vậy Lâm Cửu xuống tay cũng rất quyết đoán tàn nhẫn, giơ tay liền phóng một lá bùa Ngũ Lôi qua đó.

“Xem ra trước tiên phải tìm cách cứu người mới được!”

Lâm Cửu nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó liền thấy ông ta cởi áo dài trên người ra, vung tay lên, liền xuất hiện đạo bào màu vàng mặc trên người.

Ra trận không thể mang theo quá nhiều công cụ, nhưng pháp khí bên mình thì có không ít, trước tiên phải cứu người! Nếu không giải quyết xong trận này, hôm sau phải mang A Hào và A Tài lên đây giải quyết!

Nghĩ như vậy, ông ta liền lẻn vào nội viện, dọc đường thấy trên những tấm dải lụa chồng chất hài cốt, lửa cháy trong lòng ngày càng lớn.

........

........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK