• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Quang Hiến có vẻ hơi kinh ngạc, ông ta không ngờ rằng sau cánh cửa lại là một người đàn ông, càng không ngờ rằng người này có thể nhìn thấy ông ta, thật sự là thành quỷ mười năm cũng chưa từng nghĩ đến.

Kết quả là.

Ông ta khẽ gật đầu.

Rầm,

Cơ thể Trương Quang Hiến bay ra ngoài như một tôm, nện thật mạnh vào vách tường.

Lý Quỳ bước ra từ sau cánh cửa, đôi mắt hẹp dài từ từ nheo lại, một tia nguy hiểm lóe lên, hắn mở khóa túi du lịch.

“A ——”

Trương Quang Hiến ngã quỵ xuống đất, trong miệng phát ra tiếng kêu đau, chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào là không đau, ôm bụng, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quỳ, giọng nói tàn nhẫn: “Tên nhãi ranh muốn chết!”

Loay hoay bò dậy khỏi mặt đất, bước chân ông ta đi như lướt xuất hiện trước mặt Lý Quỳ, móng tay đen nhánh đâm thẳng vào tròng mắt.

Tuy nhiên.

Giây tiếp theo cả người Trương Quang Hiến liền điên cuồng run rẩy, từ từ quỳ xuống đất, một vật cứng đè lên lông mày ông ta, lạnh đến xương cốt, kích thích thần kinh của ông ta.

Đó là một nòng súng đen ngòm.

Một cây súng shotgun kiểu cũ.

Bề ngoài cực giống với Winchester m1887.

“Ông nghĩ thứ này bắn vào người sẽ đau thế nào nhỉ?”

Lý Quỳ nhìn ông ta từ trên cao, giọng điệu lạnh như băng.

Đoàng,

Tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

Trương Quang Hiến bị một lực va chạm cực lớn đánh bay, toàn thân như nhũn ra, cả khuôn mặt trở nên gồ ghề lồi lõm cực kỳ đáng sợ, mở miệng van xin: “Đại... Đại gia... Chúng ta cũng không có thù hận gì trước kia, nếu như gặp được ngài, tiểu quỷ tôi lập tức cút ngay.”

Bịch.

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Đầu ông ta đã bị đôi giày Martin nghiền nát.

Lý Quỳ cười bên ngoài nhưng trong lòng thì không nói: “Nếu như ông thích chơi trốn tìm, vậy thì chúng ta chơi thử một chút.”

Tiếng súng vang lên, khói thuốc súng tung tóe.

Pằng!

..........

Lầu 3, phòng vệ sinh.

Trương Quang Hiến dùng tay bịt miệng, ngồi xổm dưới đất run bần bật, không dám phát ra âm thanh nào. Cả người ông ta dày đặc lỗ đạn, âm khí mỏng như khói không ngừng bay ra từ miệng vết thương, mỗi khi chảy ra một tia, hồn thể liền trở nên yếu ớt đi.

Chết tiệt! Chết tiệt!

Rốt cuộc là người đến từ đâu, sao hắn có thể thấy được quỷ? Tại sao lại cầm súng? Vì sao súng lại có thể làm quỷ bị thương được?

Trương Quang Hiến cảm giác mình sắp điên rồi.

Đã rất lâu không có người sống đến đây, tưởng rằng sẽ ăn tươi hai người kia luôn, nói không chừng còn có thể bám theo một người nào đó để ra ngoài được, kịch bản hoàn hảo như thế tại sao lại đột nhiên thành như thế này?!

Đúng lúc này, những dòng suy nghĩ lộn xộn đột nhiên dừng lại, bên ngoài hành lang truyền đến giọng của Lý Quỳ.

“Trương Quang Hiến…… Trương Quang Hiến……”

Ánh mắt của Trương Quang Hiến ngày càng sợ hãi, trong lòng cầu nguyện người đó không phát hiện ra mình, lúc này ông ta mới nhận ra chơi trốn tìm không dễ một chút nào.

Tiếng bước chân đi thẳng qua phòng vệ sinh, càng lúc càng xa.

Đột nhiên.

“Có thích bất ngờ không?”

Một giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu.

Cơ thể Trương Quang HIến đông cứng lại tức khắc, giống như rơi vào hầm băng, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Lý Quỳ nhìn thẳng vào ông ta, khóe miệng hiện lên vẻ châm chọc.

Kéo cò chĩa vào ngực, bóp cò.

Pằng,

Thật vui!

Hồn xác bay ra như giẻ rách.

Lý Quỳ dẫm lên ngực Trương Quang Hiến, họng súng nhắm ngay vào ‘con cháu’ ông ta, huýt sáo một tiếng, kéo cò bóp cò, nổ tan nát.

“A ——”

Trương Quang Hiến hét lên đau đớn, đôi mắt tro tàn lồi ra như con cá mắc cạn.

“Trò chơi của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”

Nói xong, Lý Quỳ đặt khẩu súng shotgun sang một bên, vặn cổ, hai tay nắm chặt thành đấm, nhìn xuống Trương Quang Hiến, khóe miệng nở một nụ cười khát máu.

Ngay sau đó.

Những cú đẫm hung mãnh không ngừng giáng xuống, tiếng rên yếu dần từng chút từng chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK