Cùng lúc đó.
Trên một còn đường nhỏ phía ngoài trường tiểu học Hy Vọng, một chiếc xe taxi đen dừng lại.
Đôi giày Martin nghiền nát sỏi đá, Lý Quỳ bước từ trên xe xuống, nhìn tòa nhà phía xa xa đứng sừng sững trong bóng tối, trong lỗ tai có một chấm đỏ lóe lên, một nhóm bốn người họ nói chuyện hắn đều có thể nghe được hết, không khỏi lắc đầu: “Người trẻ tuổi ngày nay đúng là ăn no rửng mỡ mà!”
Lúc bốn người họ xuống xe, Lý Quý đã lén thả vào trong túi một trong số đó chiếc máy nghe lén, tưởng rằng bọn họ có mục đích đặc biệt nào đó, không ngờ lại là lí do này.
Xoay người lấy một túi hành lý màu đen từ trong cốp xe, sau đó vỗ vỗ thân xe.
Liền thấy cả chiếc xe từ từ hóa thành hư vô.
“Trương Quang Hiến...”
Khẽ lẩm bẩm tên, bóng dáng của Lý Quý dần dần khuất vào bụi cỏ.
............
.............
“Này, mọi người mau vào xem.... Chỗ này chính là số 365 đường Tân Hải, phòng học tầng 4 của trường tiểu học Hy Vọng!”
Kiều Tuấn giơ điện thoại di động lên, camera lướt qua từ lớp học cũ tới khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
“Sáng, sáng rồi!”
Một vài ngọn nến trên chiếc bàn cũ dần cháy lên, một vầng sáng vàng tươi dần lan ra.
“Bây giờ có thể đi rồi chứ?”
Kiều Tuấn nhìn chằm chằm vào camera của điện thoại di động, chỉ thấy vô số gương mặt hiện lên trong màn hình, lát sau một giọng nói ồn ào vàng lên từ trong điện thoại.
“Được rồi... Văn phòng thám tử của các anh có gan, nhưng cũng đừng quên còn có một việc cuối cùng nữa, đó chính là cơ bút [1] thỉnh tiên, nếu các anh dám làm chuyện này, từ nay về sau văn phòng tâm linh chúng tôi nhìn thấy các người liền đi đường vòng!”
[1] Cơ bút là nghi lễ cầu cơ và chấp bút, là một nền tảng của đạo Cao Đài, được cho là đã khai sinh ra và là phương tiện giảng truyền của tôn giáo này.
“Đúng, đúng!”
“Tiểu Tuấn... Thắng lợi đã ngay trước mắt, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, cũng là hồi sinh vinh quang cho văn phòng thám tử chúng ta, chúng ta không có lý gì mà từ chối cả, dựa vào cậu hết đấy!”
“Cố lên Kiều Tuấn!”
‘Đúng là đứng nói chuyện không đau eo.’ Kiều Tuấn nghĩ thầm trong lòng.
Nhắc đến cơ bút có lẽ một số người vẫn còn lạ lẫm, nhưng nếu nói một tên khác, thỉnh bút tiên [2]... Chắc nhiều người sẽ không còn xa lạ, thắng hay thua của cuộc đánh cược hai bên phụ thuộc vào bước này.
[2] Thỉnh bút tiên: tương tự với trò Charlie Charlie can we play? của Mexico.
Nghĩ như vậy, Kiều Tuấn nâng mắt lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Phòng học cũ kỹ này là thứ còn may mắn sót lại sau đám cháy, bốn bức tường đều lưu lại dấu vết tối tăm, sàn nhà dưới chân được lát ván gỗ, kèm theo đó là tiếng kẽo kẹt đáng sợ, mỗi một bước đi đều văng bụi tung tóe.
Nhìn quanh một vòng, cậu ta phát hiện Cát Hoa đang ngồi xổm ở một góc phía sau không biết đang làm gì.
.......
Đó là một bức vẽ được vẽ bằng than.
Một con người nhỏ, một bức tường, chính giữa bức tường có một cái lỗ nhỏ, bên cạnh đó lại vẽ một người lớn hơn.
Cát Hoa đang ngồi xổm trên mặt đất, vuốt cằm tự hỏi.
“Có phải người vẽ bức hình này muốn biểu thị, người nhỏ này đang trốn một người khác không?”
Giọng nói đột nhiên phát ra khiến cho hồn phách Cát Hoa thiếu chút nữa thăng thiên, quay đầu lại nhìn, chính là Trương Mạn Mạn ngồi xổm bên cạnh cậu, nâng mắt kính, oán trách nói: “Trương Mạn Mạn, cậu có biết rất đáng sợ hay không, hù chết tớ rồi!”
“Hì hì... Xin lỗi.” Trương Mạn Mạn cười sang sảng: “Vậy cậu có thấy tớ nói đúng không?”
Cát Hoa đầu tiên lắc đầu nhưng sau lại là gật đầu.
Bức tường này đã bị cacbon hóa rất nhiều, bên cạnh người nhỏ này còn vẽ một thứ gì đó, chỉ là không thể nhìn rõ, nhưng lời nói của Trương Mạn Mạn có độ đáng tin không thấp, bởi vì nghĩ đến một câu chuyện xưa khác, thật sự làm người ta có chút không rét mà run.
Lúc này.
“Cát Hoa, Mạn Mạn... Mau lại đây, chỉ còn một bước cuối cùng là chúng ta có thể trở về.” Giọng nói của Kiều Tuấn truyền đến.
Trương Mạn Mạn cũng không phải bị điếc, vừa rồi Kiều Tuấn nói gì trong điện thoại đều có thể nghe được rõ ràng, cô cảm thấy mình không cần thiết phải làm điều này. Bước đến bên cạnh Tống Đình, đang định mở miệng nói, lại thấy người phía sau chắp tay trước ngược làm bộ cầu xin, ánh mắt nài nỉ.
Cô rên lên một tiếng, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, gật đầu.
Một cái bàn, một mảnh giấy và một cây bút.
Bốn người đồng loạt nắm lấy cán bút, Kiều Tuấn một tay khác bấm mở video điện thoại, khẽ niệm: “Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu như muốn tục duyên cùng tôi, hãy vẽ vòng lên giấy.”
[3] Tục duyên: mối duyên bị đứt nhưng được nối liền lại.
Ngoài cửa sổ, một đám mây đen che khuất ánh trăng khuyết.
Muốn nói ai là người lo lắng sợ hãi nhất trong bốn người, thì đó chính là Cát Hoa.
Cậu vốn đã nghi ngờ về chuyện này, nếu như không có người bạn thân từ lớn đến nhỏ là Kiều Tuấn, Cát Hoa sẽ không bao giờ đến đây.
Không biết ngọn gió từ đâu tiến vào phòng, lay động ngọn nến.
Hai mắt Cát Hoa không dám nhìn loạn, chỉ là khóe mắt cậu liếc nhìn lỗ nhỏ trên tường kia, bỗng nhiên da đầu tê dại, lông tơ cả người dựng đứng, giống như rơi vào động băng.
Cái lỗ nhỏ kia.
Có một tròng mắt đang nhìn bọn họ.