Vừa dứt câu.
Thân ảnh Đặng Tiểu Linh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Cửu, môi đỏ khẽ mở, một mũi tên đen sắc nhọn từ trong miệng bắn ra, đánh thẳng vào giữa lông mày Lâm Cửu.
Đối mặt với cú đánh bất ngờ của Đặng Tiểu Linh, vẻ mặ Lâm Cữu vẫn bình tĩnh, trận đồ bát quái dưới chân hiện lại, bỗng nhiên biến mất, sau đó cơ thể liền xuất hiện từ phía khác. Chỉ là trong tức khắc, đồng tử ông ta bỗng nhiên co chặt.
Không biết từ khi nào, một vũng bùn đã chực chờ sẵn dưới chân, những đôi tay bùn chụp vào mắt cá chân ông ta, những mũi tên đen theo sát cũng đổi hướng bay thẳng tới lông mày.
Trong lúc nguy cấp, Lâm Cửu tháo mặt ngọc bội trên cổ xuống, mặt dây ngọc bội có khắc bốn chữ to, trảm tà trị yêu, hừng hực ánh sáng vàng làm tan chảy thanh hắc kiếm.
“Lão đạo sĩ, đi chết đi!”
Công kích của Đặng Tiểu Linh theo sát tới, một tay chưởng vào giữa lưng Lâm Cửu, một tay khác làm pháp quyết, một khối âm khí vặn vẹo biến hóa lao ra khỏi bầu trời đánh úp về phía Lâm Cửu.
Mao Sơn thuật - Hoàng cổ chú!
Cho đến lúc này, tâm trạng Lâm Cửu tựa như u đàm tâm cảnh trở nên kinh hãi, nhưng động tác trên tay vẫn không do dự, tay trái tạo ra một con điện xà màu tím len lỏi, Ngũ Lôi chưởng đã được tinh luyện hàng chục năm với khí thế bễ nghễ đánh thẳng lên.
Ầm!
Sấm sét trên mặt đất.
Một bóng người thon gầy như chiếc túi bị vỡ bay lên cao, thế nhưng lại giống như đang xuyên qua một lớp nước mỏng, biến mất trong Kỳ môn bát quái trận, Lâm Cửu đứng tại chỗ lông mày nhăn lại, không chút do dự thả người đuổi theo.
Rầm.
Đặng Tiểu Linh ngã nhào xuống đất, trên bụng có một vết thương lớn mở rộng chừng bàn tay, bị thương quá nặng khiến nàng ta khó có thể duy trì được khuôn mặt xinh đẹp của mình, nước bùn vẩn đục từ trong người trào ra ào ạt, cả người giống như là từ trong nước chảy ra.
Ngón tay cào mạnh vào đất, cố hết sức đứng dậy, liếc nhìn về phía ánh sáng, loạng choạng chạy về phía trước.
Kỳ môn bát quái trận - trận pháp tiêu biểu của Mao Sơn, không có tính sát thương cao, mà ngược lại giống như giam cầm kẻ địch lại trong đấy. Muốn thoát khỏi đây, hoặc giả chết bày trận giả, hoặc là tìm được vị trí mắt trận, phá vỡ nó bằng kỹ xảo và thực lực.
Con đường thứ nhất chắc chắn không thể thực hiện được, trên người Lâm Cửu có rất nhiều pháp khí đến mức làm da đầu Đặng Tiểu Linh tê dại, kiếm tiền tài, đạo bào, người giấy, bùa chú, những đạo sĩ bình thường làm sao có bản lĩnh và nhiều pháp khí như vậy được, đặc biệt là khi trận pháp xuất hiện, Đặng Tiểu Linh đã hoàn toàn mất đi suy nghĩ giết chết ông ta.
Bởi vậy để bắt đầu kế hoạch của mình, đầu tiên là phải dò hỏi thông tin, sau đó chống lại quân của Lâm Cửu, buộc ông ta phải dùng ra đòn cuối của mình, nương theo uy lực của chưởng tâm lôi thoát ra khỏi trận pháp.
‘Trước tiên tìm một chỗ để chữa thương, sau đó lại tìm cách thăm dò rõ ràng.’
Đúng lúc này.
“Nương tử cô không sao chứ?”
Nghe được lời này, ánh mặt Đặng Tiểu Linh không khỏi lộ ra kinh ngạc, từ phía sau cây cổ thụ có một người sống đi ra, không.... Là tướng công nàng ta đã bắt về tối nay, hình như tên là Lý Quỳ, trên tay hắn cầm một “Thiêu Hoả côn” màu đen, mặt đầy lo lắng chạy về phía nàng ta.
Khi đi đến gần, Lý Quỳ nhìn Đặng Tiểu Linh từ trên xuống dưới, nói ra từ tận đáy lòng: “Tôi còn tưởng nương tử chết chắc rồi, vẫn may.... May mắn cô thoát ra được.”
“....”
Đặng Tiểu Linh thấy vẻ quan tâm của Lý Quỳ không giống như giả bộ, tâm tình gần như khó có thể diễn tả được, quỷ trảo giấu đằng sau cũng dừng lại, không khỏi hỏi: “Sao chàng lại ở đây?”
Lý Quỳ hít sâu một hơi, nặng nề thở ra, ánh mắt càng thêm kiên định, gằn từng chữ nói: “Bởi vì tôi...”
Rầm,
Nắm tay phải cầm xích khóa hồn đập thật mạnh vào mặt Đặng Tiểu Linh, nước bùn đục ngầu liền văng tung tóe, sắc mặt trầm xuống, cả người loạng choạng lùi về sau.