• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, thoát ly khổ hải, chuyển thế thành người...”

Trước mấy chục cái hố nhỏ, Lâm Cửu nhẹ niệm Vãng sinh chú.

Lý Quỳ dùng sức cắm xẻng vào trong đất, theo bản năng móc túi lấy thuốc lá ra, nhưng sờ soạng không thấy gì cả mới nhận ra mình đang mặc trang phục của thời đại này, chợt móc từ áo trong ra một điếu thuốc nhăn dúm, còn có điện thoại di động bị gãy làm đôi, bất lực lắc đầu.

Thứ này là tìm được trong lúc khai quật thi thể Vương Lâm, di động xem như đã hư, cũng may điếu thuốc thoát được một kiếp.

Đưa vào đống lửa, điếu thuốc lá từ từ mà kiên định đặt vào miệng, hai luồng khí tỏa ra từ lỗ mũi của Lý Quỳ, trong lúc nhất thời làn khói che khuất, hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phiền phức.”

Vốn dĩ có 15 điểm công đức, mua súng Shotgun trừ tà cộng thêm nguyên bộ đạn phù hợp là 6 điểm, bây giờ chỉ còn lại 9 điểm, ban đầu cho rằng giết thử nữ quỷ làm nhiều việc ác như Đặng Tiểu Linh thì cũng sẽ có một chút điểm công đức, nào ngờ công đức trên tấm da dê không nhích lên một chút nào.

Lần này lại đau đầu, ban đầu 15 điểm vừa đủ để thắp sáng thuật dẫn đường trong 72 thuật, bây giờ 6 điểm thiếu kia lấy đâu ra, nhưng quan trọng hơn là Cẩu Hồng Lâm ở đâu!

“Tiểu huynh đệ, vết thương trên người thế nào rồi?” Lâm Cửu cười, đi đến gần hỏi.

Suy nghĩ đột nhiên dừng lại, Lý Quỳ nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Cửu thúc đã tặng nước bùa, vết thương trên người và trên mặt đều đã tốt rồi.”

Lâm Cửu hơi gật đầu, rũ mắt nhìn súng Shotgun đặt trên mặt đất, không khỏi hiếu kỳ: “Tiểu huynh đệ, sủng này của con lai lịch ra sao mà có thể giết chết cả quỷ mị!”

Bây giờ súng ống nhà nhà đều đã biết, nhưng nếu muốn dùng để đả thương quỷ mị, e rằng vẫn còn ngoài tầm với, nhưng súng ống trong tay Lý Quỳ lại có thể giết chết cả Đặng Tiểu Linh, tất nhiên phải tò mò.

“Cửu thúc, về lai lịch của khẩu súng này chỉ dăm ba câu e là không nói rõ được, nhưng có thể làm bị thương quỷ mị chắc là dựa vào chữ trên là bùa này.” Lý Quỳ cầm lấy súng Shotgun và đạn đưa cho Lâm Cửu.

Lâm Cửu liếc nhìn Lý Quỳ một cái, sau đó duỗi tay nhận lấy cẩn thận đánh giá, súng Shotgun cầm lên tay khá nặng, bề ngoài cũ kỹ loang lổ, giống như không có gì đặt biệt, nhưng ông ta chú ý tới chỗ nòng súng có chu sa khắc ra chú văn, nhưng dù sao cũng không phải đồ của mình, nếu như mở ra nghiên cứu chỉ sợ không tốt.

Chợt đưa mắt nhìn về phía viên đạn, đôi mắt liền sáng lên. Tuy không nhìn ra lá bùa này xuất thân từ môn phái nào, nhưng chắc chắn nó có tác dụng phá ma trừ tà.

Mao Sơn vốn có rất nhiều kỹ xảo, bùa chú, trận pháp, thỉnh thần,... chẳng qua không thể nghi ngờ gì khẩu súng Shotgun trừ ma này đã cho Lâm Cửu cảm giác như phát hiện một đại lục mới, nhưng ông ta cũng biết, nếu muốn đốm lửa này phát huy ra công dụng chân chính, tuyệt đối không phải đơn giản vẽ một câu thần chú trừ tà như vậy.

“Tiểu huynh đệ chuẩn bị đi đâu tiếp theo?”

Lâm Cửu trả súng và đạn cho Lý Quỳ, cười hỏi.

“Ta muốn đi tìm một người, nhưng ta không biết hắn ta ở đâu, thậm chí cũng không biết rốt cuộc bây giờ mình đang ở đâu.”

Cuối cùng Lý Quỳ cũng nói ra, tuy rằng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Lâm Cửu cho hắn cảm giác đáng tin cậy.

Lâm Cửu suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu bây giờ tiểu huynh đệ không có chỗ ở lại, không bằng cứ đến nghĩa địa của ta ở vài ngày, xem có thể tìm được người con muốn tìm hay không.”

Nghe thấy câu nói này, trên mặt Lý Quỳ không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, lập tức nói lời cảm tạ: “Cảm ơn Cửu thúc.”

Cứ như vậy.

Hai người bắt đầu lên đường xuống núi, suốt dọc đường đi luôn trò chuyện không ngớt.

Bây giờ vùng đất Trung Nguyên vô cùng hỗn loạn, các quân phiệt tấn công lẫn nhau, dân chúng lầm than, sức mạnh thần quỷ cả thiên hạ đều biết.

..........

..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK