Trong lúc nhất thời Lý Quỳ không hiểu câu nói của A Hào có ý nghĩa gì, đang muốn hỏi, liền nhìn thấy cậu ta chỉ tay vào một tên lưu manh phía trước, vội vàng đuổi theo.
Ầm,
Lưng bị đập mạnh vào tường, Lưu Uy đau đến nhe răng trợn mắt, cầu xin nói:
“Hào ca, Hào ca, có chuyện gì sao không từ từ nói chuyện, một hai phải tới chỗ này.”
A Hào tức đến bật cười, tay đặt lên cổ hắn ta, lạnh lùng nói: “Ta gọi ngươi từ phía sau, ngươi thì hay rồi, xoay người liền chạy... Sao, sợ ta ăn ngươi à?”
‘Ông anh so với kẻ ăn thịt người còn đáng sợ hơn nhiều.’ Lưu Uy nghĩ thầm trong lòng.
“Không phải ta chạy, Hạo ca... Mỗi lần ngươi tới tìm ta, đều là chuyện không tốt, còn hỏi một số chuyện nhạy cảm. Ngươi là học trò Mao Sơn, ta chỉ là một tên lưu manh côn đồ bình thường, thông tin hoàn chỉnh đâu phải gì cũng có thể nói ra.”
Lưu Uy nhăn mặt, không ngừng kêu oan.
Vị Hào ca này đã hoàn toàn vượt qua Giang Long, thân thủ cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn là đồ đệ cao cấp của Mao Sơn, người bình thường nào dám đắc tội cậu ta, mấy ngày trước A Hào tới tìm bọn họ để hỏi thăm tin tức, vừa mở miệng liền hỏi chuyện Đặng Tiểu Linh.
Đặng Tiểu Linh chính là điều cấm kỵ của trấn Mai Hoa, ai dám nhắc đến tên nàng ta, nhóm người Lưu Uy lập tức dạy cho thanh niên này một bài học, dám không biết trời cao đất dày, nhưng kết quả là ——
Chính là bọn họ không biết trời cao đất dày!
Đánh cũng đánh không lại, nói cũng không muốn nói, A Hào thấy bọn họ không muốn nói chuyện cũng không ép buộc, liền bỏ đi, nào ngờ.... Mỗi ngày đều đến trước cửa tẩn bọn họ, ai mà chịu nổi, cuối cùng không còn cách nào chỉ có thể nói cho Hào ca có một ông già có lẽ sẽ biết về Đặng Tiểu Linh.
Nếu không... Cuối cùng ngừng nghỉ được hai ngày, kết quả lại tìm tới của, Lưu Uy có thể không chạy sao?
A Hào sờ sờ mũi, phủi bụi trên vai Lưu Uy, nói:
“Lần này không phải chuyện lớn gì, ngươi cứ yên tâm, chỉ muốn hỏi thăm một người, xem người này có phải là người của trấn Mai Hoa hay không?”
Lưu Uy nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Ta còn tưởng là chuyện gì, trấn Mai Hoa này ta rành đến 99, đến cả đứa trẻ nào mới sinh Lưu Uy ta còn biết.”
A Hào nhìn thoáng qua Lý Quỳ, hỏi thẳng: “Cẩu Hồng Lâm, người này có phải người trấn Mai Hoa không, ngươi có biết không?”
Nào biết được vừa nói xong, Lưu Uy liền cau mày dùng ánh mắt kỳ quái nhìn A Hào, biểu cảm khó xử, đầu tiên là gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
“Có chuyện thì nói!”
A Hào sốt ruột.
Lưu Uy sợ tới mức toàn thân đau đớn, khổ đại cừu thâm nói: “Hào ca, Cẩu Hồng Lâm ta biết, trấn Mai Hòa này có ai không biết, kinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm, ỷ có vài phần sức lực liền tùy tiện làm xằng bậy, thật sự rất khốn nạn!”
A Hào nhướng mày hỏi: “Thế người ở đâu?”
“Đã chết!”
“Đã chết?!”
A Hào lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Quỳ, chỉ là biểu cảm người phía sau rất bình tĩnh, mặt mày có vẻ vui mừng, không có một chút kinh ngạc nào.
Đương nhiên Lý Quỳ không ngạc nhiên, hắn là quỷ sai, người bị bắt đương nhiên là quỷ. Nghe được lời Lưu Uy nói, trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm, điều đó có nghĩa là Cẩu Hồng Lâm này ở trong trấn Mai Hoa, hắn ta có u thông bàng thân, chỉ cần Cẩu Hồng Lâm xuất hiện liền có cách để bắt hắn ta lại.
Trong lúc nhất thời có cảm giác kỳ vọng vào tương lai.
“Chết khi nào!” Lý Quỳ lớn tiếng hỏi.
“Chết khi nào... Từ ba ngày trước.” Lưu Uy trước tiên nhìn thoáng qua A Hào, nghĩ nghĩ sau đó trả lời.
“Chết như thế nào?”
“Bị một học sinh đánh chết. Tên Cẩu Hồng Lâm kia thường xuyên khinh nam bá nữ, đùa giỡn bạn gái của người kia, kết quả lật thuyền trong mương, bị người ta thọc đao vào bụng mất máu nhiều quá nên chết.”
Lý Quỳ như suy tư gì đó, cuối cùng hỏi một số chuyện liên quan tới nơi sống của Cẩu Hồng Lâm, liền chuẩn bị để Lưu Uy rời đi.
Đúng lúc này.
Lý Quỳ thình lình hỏi một câu: “Ngươi và Cẩu Hồng Lâm kia có quan hệ không đơn giản nhỉ?”
Lưu Uy vốn không định trả lời người này, nhưng ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Lý Quỳ, trong lòng không khỏi sợ hãi, cười mỉa nói: “Tên khốn này trước kia là đại ca tôi.”
“Đi thôi, đi thôi.” A Hào xua tay.
Cuối cùng trong hẻm nhỏ chỉ còn lại Lý Quỳ và A Hào.