Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao, bầu trời không mây.
A Hào đưa Lý Quỳ vào trấn Mai Hoa.
“Cá tươi đây, tới lựa tới lựa.”
“Bánh bao sữa đậu nành, bánh bao sữa đậu nành.”
Người đi đường tới lui, tiếng người bán hàng rong ầm ĩ tràn vào màng nhĩ, cực kỳ náo nhiệt, mỗi người trên đường đều mặc những bộ đồ độc đáo chỉ được mặc vào khoảng năm 1900 lịch Đại Tần.
Từ khi trò chuyện cùng Cửu thúc, Lý Quỳ đã tin rằng mình đến một thế giới khác, lịch sử hoàn toàn khác biệt, đặc biệt là trên tấm da dê viết là “Thế giới đã thăm dò: Chiêu Dương - tị 86 - năm 1925.”
Sau khi hỏi A Hào đệ tử của Mao Sơn, trong lòng Lý Quỳ đã có một số phỏng đoán, Chiêu Dương, có vẻ là Thiên can, tị là Địa chi, 89 chính là đánh số, thế giới đã thăm dò có nghĩa là đã có quỷ sai khác đã tới đây.
Tuy trong lòng biết rõ điều này, nhưng khi hắn thực sự bước chân vào thị trấn nhỏ này, cảm giác như một thế giới xa vời.
“Muốn tìm người giữa đại dương bao la, cách tốt nhất biết là gì không?”
A Hào chắp tay sau lưng, đi phía trước, không quay đầu lại nói.
Lý Quỳ mới lạ nhìn kiến trúc hai bên, không chút do dự nói: “Đương nhiên là đi tìm chỗ bọn côn đồ.”
Đột nhiên A Hào quay đầu lại, biểu cảm trên mặt rất kinh ngạc, nhưng sau đó giọng điệu lại rất mất hứng: “Không phải bình thường thì phải nói là không biết sao?”
Khóe miệng Lý Quỳ có chút run rẩy.
Bây giờ hắn cũng có thể hình dung ra được tính cách của A Hào, là người trượng nghĩa, vô tư, nhưng cũng thích nổi bật, hy vọng sẽ có người khen mình, tất nhiên nhìn thấy mỹ nữ sẽ hô to gọi nhỏ.
Nếu không thì...
Ôm bả vai Lý Quỳ, đôi mắt liếc nhìn cô gái mặc váy lộ ngực, khóe miệng cười tươi, nhỏ giọng thì thầm: “Mau nhìn... Mau nhìn.... Đối diện kia có một cô nàng mặc váy hồng nhạt.”
Lý Quỳ nhìn sang, có lẽ cô nàng chú ý tới ánh mắt của hắn, vừa quay đầu nhìn thấy có hai anh chàng đẹp trai đang nhìn mình, liền khẽ đỏ mặt.
“Ha ha ha ha....” A Hào vui vẻ cười: “Trước đây A Tài cùng ta ra ngoài, cô nàng nào nhìn thấy cũng nói không biết xấu hổ, đăng đồ tử, quả nhiên đi chung với A Quỳ liền khác biệt.”
“Đậu má, ngươi thật là đỉnh!”
Nghe thấy lời này, Lý Quỳ không khỏi cười mắng một tiếng.
“Ai da, cười lên là được rồi, bộ dạng lúc nào cũng nhiều tâm sự không tốt chút nào.” A Hào dùng khuỷu tay đâm bả vai Lý Quỳ một cái: “Kiều đến đầu thuyền tự nhiên thẳng, không có thứ gì là không qua được.”
Không thể không nói, tính cách của A Hào thật sự rất thích hợp làm huynh đệ.
“Ừm!” Lý Quỳ gật đầu, chợt hỏi: “Đúng rồi, sáng nay Cửu thúc và A Tài đi đâu thế?”
“Ặc.. Không phải nữ quỷ trên núi m Sơn đã bị sư phụ diệt trừ rồi sao, không còn sớm phải đưa A Tài đi gặp địa chủ hương thân.” A Hào trả lời.
Lý Quỳ như suy tư điều gì, tuy rằng hắn cũng không biết quan hệ giữa đạo phái và hương thân địa phương, nhưng dựa theo lời A Hào nói có thể mơ hồ hiểu được một chút, này cũng xem như tác dụng lập uy.
“A Quỳ ngươi có thật sự muốn tu đạo không?”
A Hào đột nhiên hỏi một câu.
“À... Bây giờ thì rất muốn, bởi vì có một việc cần phải làm, nếu như không hoàn thành có lẽ tôi không về nhà được.”
Lý Quỳ bày tỏ suy nghĩ của mình một cách uyển chuyển.
“Là cái người tên Cẩu Hồng Lâm sao?”
“Đúng vậy.”
A Hào liếc nhìn Lý Quỳ, trong mắt hiện lên suy nghĩ, sau đó dùng giọng điệu phức tạp nói: “Thế đạo bây giờ tu luyện không dễ, linh khí thiên địa cũng ngày càng khan hiếm, sư phụ ta tu đạo vài thập niên nhưng vẫn chưa thể kết đan, A Quỳ... tu đạo không đơn giản như vậy đâu.”
“....”