Không chỉ có như vậy.
Lý Quỳ bước tới cong eo, ánh mắt lạnh lùng, giơ khẩu Shotgun nhắm vào cằm Đặng Tiểu Linh đang nâng lên, bóp cò, ánh lửa hiện lên, hàng chục viên đạn được khắc hoa văn tà phù bắn lên đầu.
“A ——”
Tiếng kêu gào thảm thiết thê lương vang lên giữa trời đêm, khiến lũ chim tung cánh bay đi.
Lửa giận trong lòng ngày càng bùng cháy, không hiểu được vì sao lại đến thế giới này,
Tận mắt chứng kiến người sống sờ sờ bị hút thành thây khô, không thể quyết định sống chết của mình, nghẹn khuất, đủ loại cảm giác tức giận bị đè nén dưới đáy lòng, nhưng như đã hoàn toàn nổ tung theo viên đạn này.
Con ngươi của Lý Quỳ hiện lên màu đỏ tươi, thay đạn hơi vụng về nhưng cực kỳ nhanh chóng, giẫm bước khom lưng uy hiếp, nhìn Đặng Tiểu Linh nằm trên mặt đất kêu rên, giơ súng Shotgun lên đang muốn bóp cò.
Đột nhiên.
Thân ảnh quỷ mị đập vào mặt Lý Quỳ, chính là Đặng Tiểu Linh, bộ dạng của nàng ta rất thê thảm đáng sợ, nửa cái đầu rách tả tơi, chỉ còn lại một con mắt, những viên đạn khảm sâu vào màu thịt, đồng tử đen nhánh lộ ra vẻ căm giận ngút trời.
Hai ánh mắt phẫn nộ không kìm chế được chạm nhau!
Quỷ trảo đánh úp về phía cổ Lý Quỳ trước khi hắn kịp bóp cò, cho dù viên đạn này có thể bắn ra, kết cục của Lý Quỳ cũng sẽ là đầu thân hai ngả.
Thật sự ngàn cân treo sợi tóc.
Trong ngực Lý Quỳ hiện lên tia bát quái hư ảo, một tia ánh sáng vàng chiếu vào người Đặng Tiểu Linh, cũng đúng vào lúc này, khóe miệng Lý Quỳ lộ ra một nụ cười dữ tợn, tay cầm súng Shotgun càng thêm bình tĩnh, trực tiếp đặt nòng súng vào chiếc miệng rách của Đặng Tiểu Linh.
“Cho cô cái B.”
Rầm,
Toàn bộ đầu đều thành âm khí nổ tung, thân hình gầy yếu lắc lư ngã ầm xuống đất.
......
Khi Lâm Cửu đuổi kịp đến, đã nhìn thấy cảnh tượng đầu Đặng Tiểu Linh nổ tung, cả cơ thể ngã xuống mặt đất, bóng dáng Lý Quỳ cầm súng đập vào mắt, ánh mắt có chút khiếp sợ.
Nếu như nhớ không lầm, người đó hình như là tiểu huynh đệ ông ta vừa cứu.
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Cửu bước tới trước mặt Lý Quỳ, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, nhưng đợi đến khi Lý Quỳ bình tĩnh lại, thở hổn hển, móc từ trong lòng ngực chiếc kính bát quái đưa cho Lâm Cửu, chân thành tha thiết nói lời cảm ơn:
“Đạo sĩ đã cứu tôi khỏi ma trảo, sau lại tặng pháp khí cứu mạng tôi, đại ân đại đức không có gì để báo đáp, xin nhận của Lý Quỳ một lạy!”
Khi nói chuyện, lại chắp tay bái lạy Lâm Cửu.
“Ai da, tiểu huynh đệ con đừng khách khí như thế.” Lâm Cửu cười ngăn cánh tay của Lý Quỳ lại: “Trừ ma diệt quỷ vốn là nhiệm vụ của ta, nhưng tiểu huynh đệ lại có thể gan dạ sáng suốt như vậy, khiến Lâm mỗ bội phục.”
Với tu vi của Lâm Cửu có thể nhìn ra Lý Quỳ là thật hay giả, là một phàm nhân thế nhưng lại dám đánh lại yêu quỷ như thế, cho dù là gan dạ sáng suốt hay là chủ ý, đều có thể nhìn ra Lý Quỳ là một mầm non xuất sắc.
Đối mặt với lời khen của Lâm Cửu, Lý Quỳ chỉ có thể cong cong khóe miệng, lời này hắn không dám nhận, sau đó tự giới thiệu:
“Đạo sĩ... Tại hạ họ Lý tên Quỳ, quý tự Chung Quỳ!”
“Lâm Cửu, trong nhà đứng thứ chín, là đạo sĩ Mao Sơn. Nếu như tiểu huynh đệ không ngại, có thể gọi ta là Cửu thúc.” Lâm Cửu cười trả lời.
“Cửu... Cửu thúc, nữ quỷ này nên xử lý thế nào?”
Lý Quỳ chỉ thi thể Đặng Tiểu Linh trên mặt đất.
“Dễ thôi!”
Lâm Cửu như làm ảo thuật móc ra một lá hoàng phù ném vào thi thể, giống như đổ dầu nóng vào lửa, ngọn lửa bỗng bốc lên dữ dội, không ngừng phát ra âm thanh bùm bùm, giống như âm khỉ còn sót lại gặp được dương hỏa.
Cuối cùng chỉ còn lại tro bụi.