Ánh mắt Đặng Tiểu Linh bình tĩnh nhưng hung lệ, một luồng âm khí hòa thành con rắn lớn tối tăm đứng thẳng từ phía sau, đón lấy công kích của đạo sĩ bằng một mồm to như bồn máu, cắn từ trên cao xuống!
Ngay khi xà hôn sắp cắn trúng trường kiếm, đạo sĩ hất nhẹ chuôi kiếm, một tiếng kiếm nhẹ vang lên, thân kiếm bùng lên ảnh sáng lửa đỏ, 108 đồng tiền liền bắn ra, trực tiếp xuyên thủng đại xà, tình thế không thay đổi bắn về phía Đặng Tiểu Linh.
Cùng lúc đó, một lá bùa ngũ lôi kề sát lòng bàn tay, nhưng tia sấm nhấp nhô như một con rắn,
Những sát chiêu liên tiếp cuối cùng cũng khiến Đặng Tiểu Linh lựa chọn tránh xa sự nổi bật một lúc, hơi lùi chân lại, thân mình từ thật hóa hư vô biến mất, đồng tiền xuyên qua hư ảnh, bắn xuống mặt đất, những viên gạch xanh tức khắc tan rã.
Bỗng nhiên.
“Rầm ——”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên,
Lý Quỳ ôm đầu cuộn mình vào góc tường, vụn gỗ bay ra chém vào má, vừa ngước mặt lên, nhìn thoáng qua những xà gỗ sắp rơi trên đầu, đồng tử co rút lại.
Tình cảnh hết sức ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng giống như có một thế lực vô hình đang điều khiển xà gỗ, rơi xuống cách đầu Lý Quỳ năm tấc liền dừng lại, không đợi hắn phản ứng vì sao lại như vậy, cổ áo đã bị một cánh tay túm chặt, sau đó cả người bay về phía sau, tới khi định thần lại đã nằm trong một bụi cỏ.
Cách đó không xa, căn phòng tân hôn đã lung lay đổ ầm xuống đất, một trận bụi mịt mù bị gió thổi bay ra.
“Tiểu huynh đệ không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Lý Quỳ quay đầu lại nhìn theo bản năng, là một người đàn ông trung niên tóc trắng, vẻ mặt nghiêm trọng ngồi xổm bên cạnh hắn.
Lâm Cửu nhìn Lý Quỳ từ trên xuống dưới, phát hiện không bị thương quá nghiêm trọng, liền móc một cái kính bát quái trong đồ trong ra đặt vào tay hắn, dằn dò: “Con mau chạy xuống núi đi, tới thẳng nghĩa trang thị trấn Mai Hoa, kính bát quái này có thể giúp con được bình an.”
Nói xong, ánh mắt Lâm Cửu nhìn về phía trước, chỉ thấy trong đống đổ nát có hai bóng người đang đánh nhau. Trong đó người đàn ông mặc áo choàng đạo sĩ màu vàng, khi nhìn kỹ liền thấy khuôn mặt đó giống ông ta như đúc.
Sau khi xem lại tình hình, ông ta rút một lá cờ đỏ đậm từ bên hông, cắm vào một chỗ, thân ảnh như mũi tên bắn ra khỏi dây cung, quay xung quanh trong phạm vi mấy chục mét bắt đầu bày trận.
Lý Quỳ đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn kính bát quái trong tay, lại ngẩng đầu nhin về phía xa xa, một người đạo sĩ đang giao chiến với Đặng Tiểu Linh, bóng dáng đó nhanh đến nỗi hoa cả mắt, mí mắt hơi rũ xuống, một suy nghĩ lóe lên.
Ngay sau đó.
Lý Quỳ chậm rãi đứng dậy, nâng mu bàn tay lên lau đi vết máu trên mặt, ánh mắt lạnh băng nhìn Đặng Tiểu Linh phía xa xa, lùi người lại chìm vào trong bóng tối.
......
Phía bên kia.
Đặng Tiểu Linh càng đánh càng cảm thấy có gì đó không ổn, ngay từ lúc đầu, nàng ta còn rất cảnh giác, cho rằng người đạo sĩ này che giấu thủ đoạn gì đó, không dám liều lĩnh quá mức, nhưng sau hơn mười chiêu liên tiếp, nàng ta nhạy bén cảm giác được có sự kỳ lạ.
Đạo sĩ trước mắt không có cảm giác áp bách như lần đánh bất ngờ, lẫn luôn dùng quyền cước đối phó nàng ta, chỉ có đạo bào trên người tỏa ra ánh sáng màu vàng luôn ngăn đòn tấn công lại.
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh.
Mặc bộ váy tựa như quỷ mị, tránh được một quyền đấm thẳng của đạo sĩ, cơ thể tiến tới gần, dùng lòng bay tay chém vào cổ đạo sĩ, đầu người đàn ông liền bay lên cao.
Một chiêu đã thắng, khuôn mặt xinh đẹp của Đặng Tiểu Linh không một chút vui mừng, ngược lại trở nên vô cùng âm trầm, bởi vì trên cổ không có máu chảy ra, có thể thấy rõ ràng bên trong không có huyết nhục, mà chỉ là một cơ thể được bện từ giấy trắng.
Cũng tức là... Nàng ta bị lừa rồi, nửa ngày đấu trí cuối cùng chỉ là trò đùa.