• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồn ào.” Giọng điệu Lý Quỳ lạnh nhạt.

Chiên 500 năm nghĩ đến đã rất tuyệt, có thể làm nhiên liệu vĩnh cửu cung cấp cho động năng rồi!

Mở cửa xe, Lý Quỳ ngồi lại vào ghế, quay đầu nhìn Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi ngồi ghế sau, cười sảng khoái: “Chờ lâu rồi, bây giờ chúng ta xuất phát!”

Đốt lửa.

Bình xăng của chiếc xe này chứa đầy vô số bánh răng lớn nhỏ, cơ thể Trương Quang Hiến bị ép vào, bánh răng bắt đầu chuyển động, không ngừng đè ép bòn rút âm khí của ác quỷ làm nhiên liệu, lại có một lực lượng quỷ dị tránh cho ông ta hồn tiêu phách tán.

Tiếng động cơ nổ vang, xe taxi như mũi tên rời khỏi dây cung lao vụt ra ngoài.

..........

Vạn dặm không mây, ngân hà rực rỡ trải dài trên bầu trời đêm.

Trên con đường quốc lộ uốn lượn, một chiếc ô tô từ từ tiến đến.

“Chị ơi, nhìn kìa... Là sao trời!”

“Thật đẹp!”

Cả khuôn mặt nhỏ của Trình Thấm Nhi dán chặt vào cửa kính xe, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.

Có lẽ đây là ngày vui vẻ nhất của hai cô bé Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi trong mười năm nay.

Lý Quỳ liền giảm tốc độ.

Một phút sau, cho dù Lý Quỳ có lái chậm đến mức nào thì dãy núi cũng chắn hết tầm nhìn của hai cô bé. Lúc này, Lý Quỳ liền nhẹ giọng nói: “Ngồi chắc vào, chúng ta phải vào âm phủ rồi.”

Vừa dứt lời, chân phải liền đạp mạnh ga, khói xe phun ra ngọn lửa u ám từ ống xả.

Phía trước giống như có gợn sóng, chiếc xe lao qua, biến mất khỏi quốc lộ.

......

m phủ.

Con đường hoang vu tối tăm, tưởng chừng như vô tận không có điểm cuối.

Hai bên phủ đầy hoa bỉ ngạn yêu diễm đỏ như máu, không có ngọn gió nào, nguy hiểm nhưng lại diễm lệ, một vài cánh hoa bay lên không trung, trôi dạt về phương xa.

Tiếng xe gầm rú, hai chùm đèn chiếu lại đây.

Bên trong xe, hai đứa trẻ tò mò nhìn xung quanh, Trình Thấm Nhi nhìn hoa bỉ ngạn ngoài cửa sổ, tò mò hỏi:

“Anh trai, đây là nơi người chết sẽ đến sao?”

Lý Quỳ đáp: “Đúng vậy, đây là quy túc của tất cả các vong hồn.”

Vương Tiểu Khả nhìn thoáng qua Trình Thấm Nhi, tay nhỏ nắm chặt váy, nhỏ nhẹ hỏi: “Có phải em với chị sẽ bị tách ra hay không?”

“...”

Lý Quỳ liếc nhìn một cái qua gương chiếu hậu, trong lòng thở dài, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Đúng vậy, anh sẽ đưa các em tới nơi luân hồi, đến lúc đó sẽ có một chị sắp xếp cho các em đầu thai.”

Suy nghĩ một hồi, liền bổ sung thêm một câu: “Chấp niệm của các em đã được hóa giải, ở lại nhân gian quá lâu sẽ không tốt.”

‘Nói như vậy, có thẳng thừng quá hay không?’ Hắn nghĩ thầm trong lòng.

Bầu không khí trong xe nhất thời có chút áp lực.

Lúc này, Trình Thấm Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay nhỏ Vương Tiểu Khả, cười nói:

“Nói không chừng kiếp sau chúng ta sẽ được làm chị em thật sự đấy!”

“Đúng không, anh trai!”

“Đúng vậy!”

“Vậy thì... Em muốn trở thành em của chị!”

Một lúc sau, chiếc taxi dừng lại trên đỉnh một vách núi, cửa xe mở ra, ba người lần lượt bước xuống.

Giương mắt nhìn thẳng về phía trước, một vòng xoáy màu trắng rất lớn đang từ từ chuyển động.

“Anh chỉ có thể đưa các em đến đây.”

Lý Quỳ cúi người nhìn hai cô bé, cười nói.

Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi nhìn nhau, đồng thời cúi đầu ôm eo Lý Quỳ: “Cảm ơn anh, chúng em sẽ nhớ ký ân tình của anh!”

“Ui da ——“

Hai người che trán lại.

Lý Quỳ hôn vào trán hai người, xoa xoa tóc các em, cười nói: “Mau đi đi!”

Dù không muốn, cũng phải tới lúc chia tay.

Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi nắm tay nhau đi thẳng đến lốc xoáy phía trước, dừng lại xoay người, vẫy tay từ biệt với Lý Quỳ, lập tức tiến vào bên trong, bóng dáng thoáng qua.

Lý Quỳ móc trong người một điếu thuốc ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu dùng sức thổi ra, nhìn chiếc xe taxi chạy qua giữa âm và dương, vỗ vỗ mui xe, giọng điệu có chút phức tạp: “Ông già à, công việc này… Lý Quý tôi, đời kế tiếp, cam tâm tình nguyeẹn!”

Vứt tàn thuốc lá xuống đất.

Tiếng xe ô tô nổ máy vang lên, Lý Quỳ ngồi ở ghế lái, ký ức xưa hiện lên trong mắt.

Câu chuyện bắt đầu từ một tháng trước!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK