• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía bên kia.

Lâm Cửu giải thích một số thứ cho hai người đồ đệ, sau đó lập tức về phòng.

Vừa đóng cửa lại, giữa lông mày hiện lên một chút mệt mỏi, ngồi trên ghế tự rót một tách trà cho mình, lâm vào trầm tư.

Sau sự kiện ở m Sơn, Lâm Cửu phát hiện trấn Mai Hoa không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, có rất nhiều điều kỳ quặc.

Đầu tiên nơi này không như Ngô Hải... chính là như lúc trước từ trong miệng Ngô sư huynh, như trong thư thông báo không ma quỷ quấy phá. Nhưng ngược lại, ở trấn Mai Hoa cách m Sơn không xa lại lại có một con lệ quỷ.

Lúc mới đến trấn Mai Hoa, Lâm Cửu cho rằng Ngô Hải cố ý lừa gạt Mao Sơn vì cuộc khảo hạch định kỳ mỗi năm, cho nên mới lừa gạt để lấy đan dược tu hành.

Tới đây phải nói một câu chuyện ngoài lề: “Người giống như Lâm Cửu là một đạo sĩ Mao Sơn đóng quân ở nghĩa trang, trên thực tế đề là sự hợp tác giữa các gia tộc thương nhân quyền thế với người của Mao Sơn, một bên ra tiền, một bên ra sức bảo hộ thị trấn an toàn, đôi bên cùng có lợi.

Rốt cuộc thì bất kể là đạo phái gì cũng cần phải có rất nhiều tiền bạc để duy trì kế sinh nhai.

Nói trắng ra, cái gọi là khảo hạch định kì chính là kiểm tra năng lực nghiệp vụ, đương nhiên phía bên bảo hộ phải cần đến thực lực. Vùng đất Trung Nguyên không phải chỉ có phái Mao Sơn, Long Hổ Sơn Thiên Sư Đạo, phái Thần Tiêu, v.v đều có những cao nhân, cạnh tranh với nhau rất kịch liệt.

Bởi vậy mỗi năm Mao Sơn đều có cuộc khảo hạch định kì, nếu không đạt yêu cầu, sẽ có người khác tới thay thế, nếu thành tích xuất sắc cũng sẽ được khen thưởng.

Nhưng trước mắt xem ra có rất nhiều chuyện kỳ quặc, trong đó quan trọng nhất chính là Đặng Tiểu Linh, nữ quỷ lại có thể sử dụng Mao Sơn thuật, nhốt trong giữa Kỳ môn bát quái trận lại có thể tìm được vị trí mắt trận, thậm chí cố ý cưỡng ép Lâm Cửu, buộc ông ta phải dùng ra Ngũ Lôi chưởng, nương theo uy lực lôi pháp để phá vỡ trận chạy trốn.

Nói tới đây còn không có uẩn khuất gì, Lâm Cửu không tin!

Dù sao Đặng Tiểu Linh cũng chỉ là một con lệ quỷ, làm sao có thể tìm được mắt trận trong nháy mắt, trừ khi có người đã biểu thị trước mặt nàng ta, nói cho nàng ta biết vị trí của mắt trận, nếu không tuyệt đối không có khả năng xảy ra tình huống này.

Ngô Hải là hiềm nghi lớn nhất.

Có thể là đang giả chết hay không? Liệu mệnh bài bị gãy làm đôi có sử dụng thủ đoạn đặc thù này hay không, nếu giả thiết đó là sự thật, Ngô Hải đang có âm mưu gì sau lưng?

Chuyện này cần phải điều tra từ từ.

Nghĩ đến đây, Lâm Cửu lấy ra một tấm hoàng phù mở ra, cầm bút lông viết lên những gì đã nghe đã thấy trong mấy ngày qua, sau đó gấp hoàng phù thành con hạc giấy, điều khiển pháp lực, dùng kiểm chỉ điểm trên con hạc giấy.

Liền nhìn thấy con hạc giấy vỗ vỗ cánh, bay ra bầu trời đêm từ cửa sổ.

“Hai gia hỏa không nên thân, nếu có thể chia sẻ một chú giúp vi sưt, sao lại có thể bận đến như vậy chứ!”

Lâm Cửu vươn người, trong miệng ghét bỏ hai người đồ đệ của mình, xoay người cũng nằm lên giường nghỉ ngơi.

......

......

Trên lên cành cây, ánh trăng sáng tỏ rọi xuống mặt đất xuyên qua những kẽ lá.

“A Quỳ, A Quỳ, đến giờ cơm rồi.”

Ngoài cửa, A Hào vỗ cửa hét lớn.

Nghe thấy tiếng nói, Lý Quỳ đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, lập tức nắm chặt súng Shotgun trong tay, nghe thấy giọng nói của A Hào không ngừng truyền đến từ bên ngoài mới ý thức được đây là đâu, vỗ vỗ đầu một cái, cuối cùng mới tỉnh táo lại, lập tức trả lời:

“Được, ta tới liền đây.”

Mở cửa, A Hào bưng một chậu nước cùng khăn lông, tay còn lại cầm quần áo,nhìn thấy vẻ mặt mơ màng của Lý Quý, trêu chọc nói: “Mau thay quần áo mới vào, sau đó rửa mặt ăn cơm!”

Lý Quỳ nhìn đồ trong tay A Hào, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, chân thành nói: “Cảm ơn ngươi A Hào.”

“Ai ya, nói cái này để làm gì, vốn dĩ định buổi trưa kêu ngươi đi ăn cơm, nhưng sư phụ nói ngươi đã sợ hãi cả đêm nên để cậu nghỉ ngơi nhiều một chút.” A Hào tiến vào liếc mắt một cái: “Ngủ có quen không?”

“Có!”

Lý Quỳ nhanh nhẹn thay quần áo, dùng sức xoa hai má, phun ra một ngụm trọc khí, xoay người liền thấy A Hào vuốt cằm dùng ánh mặt kì lạ nhìn hắn, đến nỗi cả người Lý Quỳ nổi da gà, nào ngờ A Hào nhướng mày nói:

“Ta nói này nữ quỷ nào trói ngươi, ánh mắt thật sự không tồi, nhưng mà... Vẫn còn kém một xíu xiu so với ta.”

“....”

Lý Quỳ không nói nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK