• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc mày là cái quái gì?”

“Tôi?”

“Chỉ là một người quỷ sai âm ty bình thường không có gì lạ mà thôi.”

Lý Quỳ túm Trương Quang Hiến đang sống dở chết dở trở lại lầu 4, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kiều Tuấn và Cát Hoa đang nằm liệt dưới hành lang, còn có Trình Thấm Nhi đang đứng một bên chân tay luống cuống.

Bước tới nhìn kỹ, Lý Quỳ liền cười, nhẹ nhàng nói: “Không sao, chỉ là ngất đi thôi!”

Trình Thấm Nhi thở phào nhẹ nhõm, thấy bộ dạng Trương Quang Hiến thê thảm trong tay Lý Quỳ, chớp mắt, lộ rõ vẻ kích động, sau đó nói với Lý Quỳ: “Bên trong WC kia còn có hai chị nữa.”

Vì thế.

Sau một phen bận rộn, bốn bạn sinh viên đại học đêm khuya vào trường tiểu học bị bỏ hoang để tìm kích thích đều nằm trước cửa toà nhà dạy học.

“Alo, xin chào, đây là bệnh viện đường Tân Hải.”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên qua đầu dây bên kia.

“Xin chào, tôi phát hiện bốn người trẻ tuổi ngất xỉu ở trước cổng trường tiểu học Hy Vọng số 365 đường Tân Hải, mong cô nhanh chóng gọi xe cấp cứu tới đây gấp.”

“A... Vâng, được rồi, xin hỏi ngài tên gì?”

“..”

Lý Quỳ cúp điện thoại, nhìn Trình Thấm Nhi và Vương Tiểu Khả đứng đến đầu gối hắn, chân thành nói: “Các em đều là đứa trẻ ngoan!”

Đặc biệt là Trình Thấm Nhi biết rõ khu dạy học rất nguy hiểm nhưng vẫn dũng cảm đứng ra đi cứu người, có thể thấy được tâm địa rất thiện lương.

“Các em có điều gì muốn làm không?”

Hai người Vương Tiểu Khả nhìn nhau, im lặng một lúc lâu liền đồng loạt lắc đầu.

“Vậy thì… Anh đây đưa các em đi!”

“Nhưng chúng em không thể ra ngoài.” Trình Thấm Nhi nói.

Lý Quỳ thấm thía nói: “Bây giờ có thể ra ngoài rồi, hai người các em đều có thể rời khỏi đây, sẽ có một cuộc sống mới đang chờ các em!”

Hai đứa nhỏ này đều là stone tape (*), chấp niệm chính là đối phương, bây giờ Trương Quang Hiến đã bị hắn bắt lại, có thể rời khỏi đây.

(*) Lý thuyết Stone Tape là suy đoán rằng ma và ám ảnh tương tự như các đoạn băng ghi âm và ấn tượng tinh thần trong các sự kiện tình cảm hoặc đau thương có thể được chiếu dưới dạng năng lượng, được "ghi lại" lên đá và các vật dụng khác và "phát lại" trong một số điều kiện nhất định .

“Đi thôi!”

Tay phải Lý Quỳ dắt Tiểu Khả, tai trái túm Trương Quan Hiến đi ra khỏi trường tiểu học Hy Vọng.

Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh cổng sắt, Vương Tiểu Khả và Trình Thấm Nhi kích động đến nỗi không nhịn được thốt lên. Mười năm, suốt mười năm, các em đã phải ở đây, mỗi ngày mỗi đêm phải trốn đông trốn tây sợ Trương Quang Hiến phát hiện, cuối cùng những ngày như thế cũng kết thúc rồi!

Hai cô bé chạy tung tăng trên con đường đầy cỏ dại, tiếng cười thích thú vang vọng.

Lý Quỳ nở một nụ cười vui vẻ, rũ mắt nhìn thấy Trương Quang Hiến còn chưa tỉnh lại, đôi mắt hẹp dài của hắn hơi nheo lại.

..........

........

Đường nhỏ bên cạnh.

Một chiếc xe taxi màu đen xuất hiện từ hư vô.

“Đại nhân, đại nhân.... Tiểu quỷ biết sai rồi, tiểu quỷ biết sai rồi.”

Trương Quang Hiến quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu xin tha, nếu không phải không chảy nước mắt được, sợ là đã khóc lóc thảm thiết.

Trên cổ ông ta quấn một sợi dây xích sắt màu đen nhánh, một đầu khác được Lý Quỳ nắm trong tay, người được cầu xin cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt một cái, lập tức móc trong người ra một tấm da dê.

Từ chỗ giấy trắng xuất hiện hàng chữ.

“Thành công bắt được Trương Quang Hiến, đạt được một điểm công đức.”

Ngay sau đó liền biến dạng, một dòng chữ mới lại xuất hiện.

Tội phạm: Trương Quang Hiến

Tội danh: Làm tổn hại của công và tư, bất trung bất nghĩa, gian dâm trẻ em dưới vị thành niên....

Phán quyết: Xuống chảo dầu dưới địa ngục, bị chiên trong 500 năm.

Ngay sau đó.

Lý Quỳ nhìn về phía Trương Quang HIến, khóe miệng nhếch nhẹ, cổ tay run lên, xích sắt liền biến thành lắc tay, đeo lên cổ tay hắn.

Sợi xích sắt nặng như núi trên người biến mắt, gương mặt Trương Quang Hiến hớn hở vui mừng, còn tưởng lời cầu xin dào dạt tình cảm của mình thật sự có tác dụng, đang định dập đầu tạ ơn, bàn tay to kia lại nắm chặt ông ta lôi cổ đến chỗ bình xăng.

Mở nắp bình xăng ra.

Nhận thấy có gì đó không ổn, Trương Quan Hiến bắt đầu ra sức giãy giụa, chỉ tiếc bàn tay to kia giống như kìm sắt kẹp chặt cổ ông ta, ép ông ta vào trong đó.

“Đại nhân, tôi sai....”

Cảm giác như một món ăn được đưa tới tận cửa,

Đường ống dẫn dầu bất ngờ nổ do lực hút quá mạnh, trong nháy mắt liền thấy Trương Quan Hiến bị nuốt vào trong thùng xăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK