Bầu trời trong xanh.
Thị trấn Mai Hoa là một thị trấn nhỏ, dân số khoảng một đến hai nghìn người, nằm ở vùng biên giới xa xôi hẻo lánh, chiến tranh u ám, nhưng nói chung người dân sống vẫn khá ổn.
Nghĩa trang nằm trên ngọn đồi bên ngoài thị trấn, hàng rào sơn trắng bị mưa gió bào mòn từ lâu, trên cửa treo hai chiếc đèn lồng trắng.
Lúc này, trên một con đường nhỏ phía trước nghĩa trang.
Có hai bóng người đi tới, gõ cánh cửa gỗ.
“Tới đây.”
Bên trong nghĩa trang truyền đến một giọng nói trẻ tuổi, cửa gỗ chợt mở ra, xuất hiện trước mặt Lý Quỳ và Lâm Cửu là một chàng trai tướng mạo anh tuấn, nhìn khoảng 25-26, khi nhìn thấy Lâm Cửu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi:
“Sư phụ, cuối cùng người cũng trở lại, con với A Tài đang chuẩn bị mang tên gia hỏa đi m Sơn tìm người!”
Sau đó cậu ta quay đầu lại nhìn về phía Lý Quỳ đang mặc trang phục tân lang, đôi mắt khẽ co giật, nháy mắt liền hiểu có lẽ nữ quỷ ở m Sơn kia đã bị tiêu diệt, hơn nữa còn cứu được một người, trêu ghẹo nói: “Sư phụ, tân nương tử này lớn lên không đẹp trai!”
Lâm Cửu thuận tay gõ lên trán A Hào, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có bộ dáng hòa nhã như trước mặt Lý Quỳ, nghiêm nghị nói: “Vị tiểu huynh đệ này tên là Lý Quỳ, cậu ấy sẽ ở lại nghĩa trang của chúng ta một vài ngày... A Tài đâu.”
Vừa nhắc tới A Tài, liền nhìn thấy một cậu thanh niên diện mạo như ông già, đầu cắt thành trái dưa hấu từ sảnh chính bước ra. Nhìn thoáng qua thấy bóng người quen thuộc đứng ở cửa, lập tức chạy tới:
“Sư phụ người đã trở về!”
“Ừm.”
Lâm Cửu nhàn nhạt đáp lại, xoay người giới thiệu với Lý Quỳ: “Hai người này là học trò của ta, A Tài và A Hào. Các con cũng trạc tuổi nhau, cứ trò chuyện bình thường.”
Lý Quỳ tiến lên một bước, chắp tay nói: “Tại hạ là Lý Quỳ, sau này phải làm phiền mọi người rồi.”
“Ai da.” Hiển nhiên A Hào đã quen thuộc, vừa đi tới liền khoác vai Lý Quỳ, vui cười nói: “Có gì mà lại phiền toái, nhưng nhìn ngươi mặc như thế nào, có thể nói cho ta biết nữ quỷ kia trong như thế nào không? Vốn dĩ ta muốn đi theo sư phụ, nhưng người lại không cho...”
“Ai ya ~”
A Hào kêu đau ra tiếng, Lâm Cửu nắm lỗ tai A Hào, cười lạnh nói:
“Con tò mò bộ dạng nữ quỷ kia như thế, có muốn xuống dưới cùng với ả ta không?”
“Sư phụ con sai rồi, sư phụ con sai rồi.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Quỳ không khỏi cười tươi.
“A Quỳ, con cũng đã mệt mỏi cả đêm rồi, hãy để A Tài đưa con ra hậu viện nghỉ ngơi đi.” Lâm Cửu cười nói.
“Mời đi theo ta.” A Tài nói có chút câu nệ, sau đó liền dẫn Lý Quỳ đi về phía hậu viện.
Lúc đi qua chính điện, tự nhiên nhìn thấy quan tài hai bên, A Tài nghĩ Lý Quỳ sẽ sợ hãi, cố ý nói một câu: “Ngươi không cần sợ hãi, các huynh đệ ở đây đều là những thi thể bình thường, là người không có nhà để về!”
Lý Quỳ nhướng mắt nhìn về phía A Tài, cười nói: “Không đâu, ta cũng thường xuyên tiếp xúc với người chết mà.”
A Tài ngạc nhiên nói: “Ngươi cũng làm ở nghĩa trang?”
“Không phải, là sửa sang lại di vật cho người chết.”
“Ồ?!” A Tài như suy tư gì đó, sau đó mỉm cười: “Tuy rằng không hiểu cho lắm, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại!”
Lý Quỳ cười cười.
Khi nói chuyện, cả hai đã đến một phòng nhỏ ở hậu viện, mở cửa ra, bụi bay tung tóe, đồ đạc bên trong rất đơn giản, một chiếc giường gỗ, một bộ bàn ghế, không còn đồ gì khác nữa.
“Để tôi dọn dẹp.”
A Tài đang muốn xắn tay áo lên đã bị Lý Quỳ ngăn lại.
“Để ta tự làm!” Giọng điệu của Lý Quỳ rất thành khẩn: “Không cần phiền toái đến ngươi đâu.”
A Tài đang muốn nói gì đó nhưng lại bị đánh bại dưới con mắt kiên định của Lý Quỳ, chỉ có thể nói: “Ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, tới giờ ăn cơm, ta sẽ gọi ngươi!”
“Ừm, cảm ơn A Tài.”
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại.
“Haizz ——”
Lý Quỳ thở ra một hơi trọc khí, dùng quần áo quấn lấy khẩu súng Shotgun lau sạch tro bụi trên giường, nằm xuống, quá mệt mỏi, thần kinh căng chặt cả một đêm cuối cùng được thả lỏng, cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới.
Một lúc sau, liền tiến vào mộng đẹp.