“Ô ——”
Cát Hoa sợ đến mức không phát ra được âm thanh nào, giơ ngón tay run bần bật chỉ vào lỗ nhỏ kia.
Ba người còn lại đều đang tập trung tinh thần cao độ, động tác của Cát Hoa lập tức khiến bọn họ chú ý, đồng loạt quay đầu nhìn theo hướng ngón tay.
Tống Đình dùng đèn pin điện thoại di động chiếu thẳng qua đó, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên cái lỗ nhỏ, không có gì cả!
“Có một tròng mắt ở đó nhìn qua...” Cát Hoa run giọng nói.
Vừa nói lời này, sắc mặt ba người Kiều Tuần đều có chút khó coi, bây giờ bọn họ đang mời bút tiên, trong không khí này mà Cát Hoa còn nói ra lời đó, quả thật rất dọa người.
“Nếu không... Chúng ta thôi đi?”
Sắc mặt Tống Đình trắng bệch, sau khi Cát Hoa nói ra lời này, cô ta vẫn luôn cảm thấy những nơi ngọn nến không thể chiếu sáng đều có đôi mắt nhìn bọn họ, không nhịn được xích lại gần Trương Mạn Mạn.
“Không được! Đã đi tới bước này rồi, sao có thể từ bỏ được?” Giọng điệu Kiều Tuấn rất bất mãn: “Chắc chắn là Cát Hoa nhìn lầm rồi!”
Như để chứng minh điều đó, Kiều Tuấn đi đến vách tường, cũng thấy được đồ án mấy người nhỏ kia, suy nghĩ xong liền lấy từ trong túi ra một cây bút chì cắm thẳng vào lỗ nhỏ kia, không có thứ gì, cũng không có cảm giác gì.
“Nhìn đi... Căn bản là không có gì cả, Cát Hoa cậu đừng dọa chính mình nữa, nhìn xem cậu thật nhát gan.”
Kiều Tuấn thở phào nhẹ nhõm, cũng không quay đầu lại mà cười nói.
Đúng lúc cậu ta muốn xoay người lại, trong đầu bỗng hiện lên một suy nghĩ khó giải thích, nếu dùng con mắt nhìn xuyên qua lỗ nhỏ này sẽ thấy cái gì?
Kiều Tuẩn quỳ một chân xuống mặt đất, song song với lỗ nhỏ, nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải nhìn vào lỗ nhỏ đó.
Đập vào mắt chính là bắp chân mảnh mai của Tống Đình, nhưng giả sử mười năm trước đây là một phòng học, người kín một nhóm học sinh, trong những tiếng đọc sách lanh lảnh, lại có một con mắt qua lỗ nhỏ đó nhìn bóng lưng của các bạn học sinh.
“Vãi beep!”
Kiều Tuấn sợ tới mức giật mình cả người, không nhịn được mắng một tiếng, nếu là như vậy thật thì đồ án trên tường cũng đã có lời giải.
“Sao vậy? Kiều Tuấn?” Tống Đình quan tâm nói.
Kiều Tuấn vỗ nhẹ lớp bụi đen trên lòng bàn tay, bắt đầu nói ra suy đoán của mình với ba người kia.
“Nếu như vậy, là do hiệu trưởng kia làm ra sao?”
“Cái này thì tớ không biết?”
“Mau thỉnh bút tiên đi, cậu nhìn xem Cát Hoa bị dọa thành bộ dạng gì rồi.” Trương Mạn Mạn thật sự chịu hết nổi rồi, bên ngoài tòa nhà tối đen như mực, mà cậu ta còn ở đây lề mà lề mề.
Kết quả là.
“Bút tiên bút tiên, bạn là kiếp trước của tôi, tôi là kiếp này của bạn, nếu như muốn tục duyên cùng tôi, hãy vẽ vòng lên giấy.”
‘Chỉ một phút nữa, thu xong là có thể đi rồi.’ Kiều Tuấn nghĩ thầm trong lòng.
“Mà này, hiệu trưởng trường này tên gì thế?” Trương Mạn Mạn đột nhiên tò mò hỏi.
“À... Hình như tên là Trương Quang Hiến.” Hàm của Cát Hoa run lên.
Đột nhiên.
Ánh nến lập lòe, chớp tắt không ngừng.
Tống Đình nhìn thoáng qua Kiều Tuấn, thầm nghĩ có lẽ sau chuyện này mối quan hệ của hai người sẽ có tiến triển, nói không chừng tu thành chính quả luôn, không phải đều nói nữ truy nam cách tầng giấy mỏng sao?
Đột nhiên, Tống Đình cảm giác cây bút mà cả bốn người cùng nắm chuyển động, ai đang di chuyển bút?
Bốn mắt nhìn vào nhau, sau đồng đồng loạt lắc đầu, ngay sau đó tròng mắt của bốn người đều mở to, vừa cúi đầu liền nhìn thấy cây bút chì đang chậm rãi di chuyển, vẽ trên tờ giấy trắng một vòng.
Kiều Tuấn chỉ cảm thấy da mặt mình như sắp đông cứng lại, sự sợ hãi dường như đang không ngừng cướp lấy dưỡng khí cậu ta, nhất thời cảm thấy có chút khó thở. Là một người chủ nghĩa vô thần, làm sao cậu ta có thể nghĩ trên thế giới thật sự có quỷ, nếu cậu ta biết, chắc chắn sẽ không tới đây!
“Chúng ta có phải đặt câu hỏi không?” Trương Mạn Mạn khóc nức nở.
“Cậu hỏi?”
“Tôi... Tôi... Khi nào tôi có thể lên năm ba?”
Ngay khi có vài người đặt câu hỏi, Tống Đình liền cảm giác khó giải thích như có một đôi tay đang sờ vào chân mình, nhích lên từng chút.
Phòng tuyến tâm lý tức khắc vỡ đê, cô ta xoay người chạy ra ngoài.
Vù ——
Ngọn nến tắt.
“A ——” Tiếng hét cuồng loạn vang lên khắp toà nhà dạy học.
Rắc,
Tiếng tấm ván gỗ gãy.
“Kiều Tuấn, cứu tớ!”
Tiếng khóc nức nở của Tống Đình vang lên.
Tiếng chạy loạn xạ, ánh đèn pin nhấp nháy, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào tấm kính vỡ, lộ ra gương mặt tái nhợt.
..........
...........