Thời gian trôi đi trong thoáng chốc.
“Em tên là gì?”
Dưới tán cây lớn, Lý Quỳ ngồi xổm dưới mặt đất, nhìn cô bé trước mặt cười hỏi.
Đứng đối diện Lý Quỳ là một cô bé mặc chiếc váy trắng rách nát, nhìn sơ có lẽ khoảng sáu bảy tuổi, không mang giày, từng nét cháy từ mắt cá chân nhè nhẹ lan ra, giống như dấu vết bị đốt cháy, khuôn mặt trắng bệch, đồng tử đen nhánh.
Cô bé dường như rất sợ hãi, lại ngạc nhiên khi Lý Quỳ có thể thấy em, mang theo một chút khó hiểu.
“À đúng rồi, tôi vẫn chưa thành thạo thông u chi thuật, người và ma khác nhau, em không hiểu tôi nói gì đâu.” Lý Quỳ đột nhiên nhận ra, lấy từ trong túi một cục bùn nhỏ nhét vào trong miệng nhai, lông mày nhíu lại, đất địa phủ thật sự quá khó ăn!
“Em gái nhỏ, em tên là gì?” Lý Quỳ hỏi lại lần nữa.
Có bé giật mình, xoay người trốn sau gốc cây, lại lén thò đầu nhỏ ra nhìn Lý Quỳ, nhìn thấy gương mặt hiền lành không giống như có ác ý, mới nhỏ nhẹ trả lời: “Vương... Vương Tiểu Khả.”
“Vương Tiểu Khả.” Lý Quỳ thì thào nhắc lại hai câu, cười hỏi: “Sao em lại ở chỗ này vậy?”
Vương Tiểu Khả lắc đầu, chỉ vào hướng tòa nhà dạy học, nhỏ giọng nói: “Chỗ đó có bốn anh chị đi vào, nơi này rất nguy hiểm, anh trai anh mau rời khỏi đây đi.”
Lý Quỳ ngẩng đầu thoáng nhìn qua lầu 4, một ánh nến mờ ảo đang lay động.
“Cho bọn họ một bài học cũng tốt.’ Hắn nghĩ thầm trong lòng.
“Em có thể cho anh biết chuyện gì xảy ra ở đây không?” Lý Quỳ hỏi.
Vương Tiểu Khả không trả lời, mà thu mình lại sau cái cây, giống như chỉ một giây tiếp theo là sẽ biến mất.
“Tiểu Khả có biết quỷ sai không? Giống như khi còn nhỏ nghe người lớn nói đầu trâu mặt ngựa, Hắc Bạch vô thường.” Lý Quỳ vỗ ngực: “Anh đây chính là quỷ sai, chuyên môn tới bắt quỷ ác.”
Vương Tiểu Khả có chút nghi ngờ liếc nhìn Lý Quỳ, nhìn thấy cặp mắt nghiêm túc kia, cuối cùng cũng bước ra từ thân cây, đến bên cạnh Lý Quỳ, chỉ nói ra một câu:
“Em không biết nên nói thế nào.”
“Ừm... Anh đaya có cách, Tiểu Khả đừng sợ, không cần phải căng thẳng.”
Lý Quỳ cười nói, sau đó duỗi ngón trỏ gõ nhẹ vào giữa chân mày Vương Tiểu Khả, khẽ nhắm mắt lại.
Tố hồn!
............
Cảm giác như trời đất quay cuồng.
Khi Lý Quỳ mở mắt ra, hắn đến trước khu dạy học một lần nữa, chẳng qua là vào một buổi đêm mùa hè mười năm trước.
Tố hồn được xem như là một kỹ năng thiên phú của quỷ sai, có thể tìm thấy oán niệm cùng chấp niệm sâu trong lòng mỗi con quỷ, chẳng qua đây là lần đầu tiên Lý Quỳ dùng, có chút không quen.
Đúng lúc này.
Một người đàn ông trung niên hói đầu mang mắt kính, sắc mặt bình tĩnh đóng cảnh cửa khu dạy học lại, nhìn về phía cầu thang tối tăm, khóe miệng mang theo chút ý cười: “Các bạn nhỏ, trò chơi trốn tìm bắt đầu!”
Lý Quỳ khẽ híp mắt, có một cảm giác khó giải thích được trong lòng, nhẹ nhàng bay lên, xuyên người qua bức tường đi đến lầu 3.
Đây là một kho chứa đồ.
Trong góc có những chiếc hộp được xếp chồng lên nhau, Lý Quỳ nhìn thấy Vương Tiểu Khả và một cô bé khác ôm chặt cuộn tròn bên nhau.
Cộp... Cộp.... Cộp....
Nghe được âm thanh này, Vương Tiểu Khả càng thêm run rẩy, một cô bé khác cố gắng bình tĩnh, đưa tay nhỏ đặt lên môi.
Cô bé này tên là Trình Thấm Nhi, đây là Lý Quỳ thông qua chấp niệm của Vương Tiểu Khả mà biết được tên của em ấy.
Tiếng bước chân từ xa từng chút từng chút bước lại gần, thoáng chốc dừng sau, sau đó liền đi xa.
Đột nhiên.
Bộp một tiếng, mấy thùng giấy rơi xuống đất.
Phía trên nhô ra một cái đầu, khuôn mặt bình tĩnh của Trương Quang Hiến gợn lên một nụ cười, ấm áp nói: “Rất bất ngờ phải không?”
“Tiểu Khả chạy mau!” Trình Thấm Nhi hét lên, nhắm mắt nghiến răng lao tới ôm lấy đùi người đàn ông: “Tiểu Kha mau chạy đi!”
Vương Tiểu Khả rất hoang mang lo sợ, theo bản năng chạy thẳng ra ngoài.
“Con nhóc này!”
Trương Quang Hiến xách Trình Thấm Nhi lên, hung hăng tát một cái, gương mặt em đang từ từ sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, quăng ngã xuống mặt đất, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, ánh lửa lóe lên.
Sương khói lượn lờ.
Người đàn ông trầm mặc nhìn Trình Thấm Nhi đã không thể bò dậy nổi, cười lạnh một tiếng, tiện tay ném điếu thuốc xuống, lập tức đi ra kho chứa đồ, khóa trái cửa lại, sau đó bước chân rời đi.
Một tia lửa yếu ớt đốt cháy các thùng giấy, khói dần bốc lên.
Trình Thấm Nhi cố gắng bò dậy, đi đến cánh cửa vặn nắm cửa, khóa chặt không mở ra được, trong lòng càng thêm lo lắng, nhìn xung quanh thấy bên cạnh có một ô cửa sổ, cố hết sức giơ cao chiếc ghế đẩu bị hư ném nó qua hướng cửa sổ.
Một cái, hai cái, ba cái.
Tấm kính vỡ tan tành, thân hình nhỏ nhắn đầy vết thương chui qua tấm kính, những vết bầm tím khắp cơ thể.
Ngọn lửa trong kho chứa đồ phía sau dần lan rộng ra.