Đúng lúc này.
Người giấy mất đi phần đầu cởi đạo bào trên người, ném về phía Đặng Tiểu Linh, mất đi pháp lực từ đạo bào, người giấy hoàn toàn mất đi linh tính, ngã ầm xuống đất.
Đạo bào bay tứ tung phát ra ánh sáng màu vàng, hoa văn Thái Cực quyền phía sau lưng giống như đang lưu chuyển.
Đặng Tiểu Linh đang định giơ tay phá hủy đi đạo bào, khóe mắt nhìn thoáng qua một tia sáng lóa mắt nhào tới bên mặt, nhưng lại không né kịp, liền ăn một chưởng sấm sét trong lòng bàn tay, hồn quỷ bay tứ tung ra ngoài, ngã thật mạnh vào trong vũng lầy.
“Hừ...”
Lâm Cửu cầm lấy đạo bào, vung tay mặc vào người, nắm lấy pháp quyết khẽ hô: “Dàn trận!”
Ngay lập tức, hư ảnh của bốn lá cờ đỏ rực từ từ nổi lên, đồng thời, trận đồ bát quái dưới chân cũng dần lan ra, chỉ trong hai nhịp thở, cán cân thắng bay lập tức nghiêng về một phía, Đặng Tiểu Linh bị vây trong trận pháp như một con thú bị cầm tù.
Phía bên kia.
‘Kỳ môn bát quái trận?’
Nửa người của Đặng Tiểu Linh cháy đen, nhưng so với vết thương, suy nghĩ của nàng ta càng phức tạp, chỉ kiểm tra một chút nàng ta đã nhận ra trận pháp bao vây không mình, nói cách khác đạo sĩ này đến từ Mao Sơn?”
Nhưng là vì sao?
Vì sao không ai thông báo cho nàng ta?
Tất cả nghi ngờ hiện lên trong đầu.
Đặng Tiểu Linh từ trên mặt đất chậm rãi bò lên, lắc lư hai cái, hướng về phía Lâm Cửu hét lên: “Đạo sĩ, chúng ta xưa nay không thù không oán, vì sao ngươi lại tới m Sơn này làm phiền ta?”
Lâm Cửu không thèm để ý, móc từ trong ngực một lọ đan dược ăn vào, pháp lực liền từ từ khôi phục, lập tức ra tay, chỉ thấy 108 đồng tiền vùi dưới đống đổ nát lập tức như chim én về tổ, ở giữa không trung tạo thành một thanh kiếm tiền, bay vào lòng bàn tay.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Đặng Tiểu Linh không khỏi chùng xuống.
Từ lúc giao thủ đến khi rơi vào tình cảnh khốn khó như lúc này, đủ để nhìn thấy sức mạnh và tâm kế của người này, cứng đối cứng chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt, cần phải tìm cách thoát khỏi đây, sau đó tìm người hỏi rõ ràng.
“Đạo sĩ... Ngươi xem đây là cái gì?”
Giọng nói của Đặng Tiểu Linh từ phía xa truyền đến, Lâm Cửu liếc mắt một cái, đột nhiên tức giận dâng trào, chỉ thấy dưới chân Đặng Tiểu Linh đột nhiên xuất hiện một vũng lầy, rất nhiều oan hồn phát ra tiếng kêu gào tuyệt vọng bị nàng ta hút láy, lúc này vết thương trên người đã hoàn toàn lành lại.
“Yêu nghiệt, hôm nay nhất định chém chết ngươi!”
Lâm Cửu cầm theo thanh kiếm tiền trong tay đi tới phía Đặng Tiểu Linh.
“Ha ha ha, nếu như đạo sĩ ngươi dám tiến thêm một bước, ta liền ăn luôn sinh hồn này.”
Trong tay Đặng Tiểu Linh cầm hồn phách của một thanh niên, làm bộ muốn đưa vào trong miệng. Thấy vậy, bàn tay nắm chuôi kiếm của Lâm Cửu không ngừng mở ra khép lại, cuối cùng dừng chân, đè nén lửa giận trong lòng, ông ta muốn nhìn xem nữ quỷ này muốn chơi cái gì.
“Đạo sĩ, ngươi từ đâu tới? Chẳng lẽ là Ngô lão nhân đã chết dưới chân núi nghĩa trang sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Đặng Tiểu Linh nhìn chằm chằm Lâm Cửu hỏi.
Nghe được lời này, Lâm Cửu không khỏi nhướng mày, Ngô lão nhân trong miệng Đặng Tiểu Linh chính là sư huynh của ông ta, chẳng qua là sư huynh của ông ta đã rất lâu không báo cáo tình hình trấn Mai Hoa cho Mao Sơn, hơn nữa mới tháng trước, mệnh bài của Ngô sư huynh còn bị vỡ thành hai mảnh, cũng có nghĩa thân chết hồn tiêu.
Bởi vì như thế Lâm Cửu mới xuống núi tiếp quản nghĩa trang, để điều tra việc này.
“Cái chết của Ngô sư huynh có phải liên quan đi ngươi hay không?”
Lâm Cửu trầm giọng hỏi.
‘Đã chết?’
Đặng Tiểu Linh không vội trả lời, duỗi tay đem sợi tóc đen rơi trên trán kéo ra phía sau, ánh mắt lưu chuyển, khẽ cười nói: “Thảo nào gần đây ta không thấy Ngô lão quỷ lên núi làm phiền ta, thì ra là đã chết!”