• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Đình thấy người trong lòng bị từ chối, lập tức dẫm lên giày cao gót đi đến trước cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Chúng tôi thật sự có việc gấp, ở đây nửa tiếng cũng không thể bắt xe được, anh có thể tốt bụng cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường không ~”

Trong khi nói còn không quên nháy mắt ra hiệu với Trương Mạn Mạn.

Người phía sau do dự không dám nói, cũng thở dài đệm theo:

“Anh tài xế à, quanh đây thật sự không dễ bắt taxi một chút nào, anh giúp đỡ đi mà.”

“Chúng tôi đồng ý trả gấp đôi tiền xe.” Kiều Tuấn nói thêm.

Lý Quỳ nhìn bốn người này, hỏi: “Các cô cậu muốn đi đâu?”

“Đường Tân Hải, trường tiểu học Hy Vọng.”

“Số 365.”

Đây là lời Cát Hoa bổ sung.

“Chỗ đó tôi biết, là một trường tiểu học bị bỏ hoang nhiều năm rồi, bốn người các người đêm hôm đến chỗ đó làm gì?”

Khóe miệng Lý Quỳ có chút co giật, nghiền ngẫm.

“...”

Ba người đều im lặng, cuối cùng vẫn là Tống Đình mặt dày van xin, nói là có chuyện gấp muốn đến đó một chuyến.

“Xoẹt ——“

Điếu thuốc lá nhanh chóng bị đốt cháy, phát ra tia lửa, Lý Quỳ quay đầu nhả khói ra ngoài, làn khói dày đặc nhất thời che đi khuôn mặt hắn, chỉ nghe một giọng nói êm tai lạnh lùng vang lên: “Lên xe.”

Bốn người liền nối đuôi lên xe.

Vương Tuấn và Tống Đình ngồi chung, Trương Mạn Mạn dựa vào cửa sổ xe, bên cạnh là Tống Đình, Cát Hoa ngồi đằng trước.

Khởi động xe, đạp nút, chuyển số, chiếc taxi màu đen chạy đi như mũi tên lao khỏi dây cung.

...........

..........

Bên trong xe.

Tống Đình thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt nhìn trộm Kiều Tuấn, nhưng người nào đó vẫn cứ cầm di động gửi tin nhắn liên tục cho ai đó, cảm thấy chán nản, lại nghiêng đầu nhìn về phía Trương Mạn Mạn, cô ta thì hay rồi đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.

Lại thấy nhàm chán, liền nhìn xung quanh.

“Wow, vừa rồi vội lên xe quá nên không phát hiện ra anh tài xế này thật đẹp trai!” Tống Đình chớp mắt, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy được diện mạo của Lý Quý, không khỏi mê trai.

Nhìn qua mới 25-26, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, mái tóc ngắn càng hiện ra vẻ quyền uy, mày kiếm môi mỏng, đặt biệt là đôi mắt kia, khiến người ta cảm giác như đang ẩn chứa một câu chuyện xưa đặc biệt nào đó.

Đây là người đàn ông có chuyện xưa!

Tống Đình như phát hiện được kho báu vỗ vỗ cánh tay Trương Mạn Mạn, hai người phụ nữ chụm đầu thì thào, thỉnh thoảng lại thấy ánh mắt Trương Mạn Mạn nhìn qua đây, trong xe vang lên tiếng nói cười rất nhỏ.

Cạch,

Gương chiếu hậu bị Lý Quỳ vặn sang hướng khác.

So với hai người ngồi ghế sau chụm đầu ghé tai lại, thì Cát Hoa ngồi đằng trước chỉ cảm thấy cả người khó chịu, giống như trên cổ có một cơn ớn lạnh yếu ớt, đặc biệt là tiếng nhạc phát ra từ loa.

“Minh nguyệt chói sáng, gió thổi qua ngõ tắt u ám, là nử quỷ đang tìm người tình... Oan quỷ phiêu đãng trong gió, đêm càng khuya sương mù càng lạnh.”

(Lời bài hát Quỷ tân nương - 鬼新娘 Nhạc phim Cương thi tiên sinh; Dịch: Tuệ Nhi)

Vì sao hơn nửa đêm lại đi nghe bài hát này?

Cát Hoa bối rối quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mà bầu trời tối tăm bên ngoài càng khiến trái tim cậu run sợ hơn, bất đắc dĩ đành quay đầu nhìn về phía Lý Quỳ, giọng điệu mang theo chút cầu xin: “Bác tài à, có thể đổi bài khác được không?”

“Được!”

Lý Quỳ rất sảng khoái.

Giai điệu hơi trầm lắng liền vang lên, tiếng hát chậm rãi.

A a...

“Đêm vắng về khuya, ánh trăng càng sáng tỏ, rời xa quê đi khắp cùng trời cuối đất, nhìn trăng sáng lòng lại nhói đau...”

(Lời bài hát Thiên Nhai Cô khách - 天涯孤客 Nhạc phim Diệp Ma Hiệp Đạo; Dịch: DNC Subteam)

Cát Hoa không nói nên lời, nhắm mắt không nói gì nữa.

Một lúc sau.

Chiếc taxi màu đen dừng ở số 365 đường Tân Hải.

Bốn người Kiều Tuấn trả tiền xong rồi xuống xe.

Nhìn khuôn viên trường trước mắt sừng sững trong phía sâu của bóng tối, cả đám nuốt nước miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK