Giá nhà ở cũng đắt nhất trong cả thành phố Giang Châu, người bình thường chỉ có thể ngắm nhìn mà chùn bước.
Đúng lúc này, trước cửa một căn biệt thự hai tầng ba bốn trăm mét vuông.
Một chiếc Volkswagen Phaeton trị giá mấy trăm vạn, nhưng bề ngoài lại cực kỳ khiêm tốn dừng trước cổng biệt thự.
Cửa xe phía sau mở ra.
Diệp Thu xuống xe.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái màu đen, lưng đeo một chiếc túi leo núi màu xám bình thường.
Nếu đặt ở chỗ khác, thì không thể nhìn ra là anh vừa bước xuống từ một chiếc xe sang mấy trăm vạn tệ.
Lúc này.
Cửa ghế lái mở ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai bước xuống xe.
Người đàn ông mặc một bộ comle đặt làm riêng phiên bản giới hạn của Versace, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá mấy trăm vạn.
Chỉ riêng bộ quần áo này đã đủ để mua vài chiếc Volkswagen Phaenton rồi.
Mà người mà có thể ăn mặc được hoa lệ như vậy, phóng mắt cả cái thành phố Giang Châu này cũng chẳng có mấy người. Hơn nữa tất cả đều là nhân vật lớn có quyền có thế.
Nhưng mà.
Sau khi người đàn ông đẹp trai bước xuống, anh ta lại đi đến trước mặt Diệp Thu, khuôn mặt tràn đầy nịnh nọt: "Lão đại, là nơi này phải không?"
"Ừm!"
Diệp Thu liếc mắt nhìn căn biệt thự trước mặt, gật đầu.
"Nói tới cái này lão đại à, người không làm vua của thế giới ngầm lại chạy tới thành phố Giang Châu xa xôi nhỏ bé này làm gì a?
Hơn nữa lần này còn mang theo hành lý."
Người đàn ông đẹp trai nhìn lướt qua bốn phía ngôi biệt thự, nhíu nhíu mày, nhìn Diệp Thu với vẻ mặt khó hiểu.
"Ở rể, làm con rể vào cửa!"
Khóe miệng Diệp Thu khẽ cong, thản nhiên nói.
"Cái gì?"
Người đàn ông đẹp trai sửng sốt, không dám tin vào tai của mình: "Lão đại, anh có nhầm không vậy, công chúa hoàng thất Anh quốc, siêu mẫu hàng đầu của Victoria's Secret.
Ngoài ra còn có nữ diễn viên trẻ vừa đoạt giải Oscar Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của Hollywood, với lại thiên kim của ba tập đoàn hàng đầu thế giới.
Bọn họ đều đang sống chết đợi chờ cầu mong người tới bao nuôi đó, sao đột nhiên người lại quyết định tới Giang Châu nhỏ bé này, còn hạ mình làm con rể ở rể nữa chứ?
Tại sao vậy?"
"Bởi vì yêu!"
Khóe miệng Diệp Thu kéo ra nụ cười hạnh phúc.
"Phốc!"
Suýt nữa thì người đàn ông đẹp trai phun ra một ngụm máu, khuôn mặt bất đắc dĩ nhìn Diệp Thu: "Được được được, ngài là lão đại, ngài nói thì có lý hết. Nhưng mà, ngài tới đây theo đuổi tình yêu thế bên phía tổ chức thì phải làm sao?
Ngài tính cứ thế làm ông chủ phủi tay, không định quản lý chúng tôi nữa à?"
"Trước tiên cậu cứ giúp tôi xử lý bên phía tổ chức, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không cần đến làm phiền tôi!"
Diệp Thu phất phất tay, thản nhiên nói.
"Được rồi, nhưng tôi không gánh được quá lâu đâu, nếu ngài cứ ở đây mãi thì không chỉ tổ chức của chúng ta mà cả thế giới ngầm sẽ loạn đấy!"
Người đàn ông đẹp trai vuốt hai tay, khuôn mặt bất lực.
"Tôi biết rồi!"
Diệp Thu bình thản trả lời một câu, sau đó xoay người đi vào biệt thự.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Thu.
Người đàn ông đẹp trai mấp máy môi, còn muốn nói gì đó.
Nhưng trong lòng anh biết rõ, chỉ cần là chuyện mà Diệp Thu đã quyết định thì bất cứ ai cũng không thay đổi được.
Bất đắc dĩ, anh đành phải lên xe, đang định nổ máy.
Thì đúng lúc này, bên tai anh bất ngờ nghe được tiếng Diệp Thu bình thản truyền tới.
"Đừng lái xe của tôi đi đua xe với người ta, bảo dưỡng nó cho tốt, lần sau đến tôi sẽ kiểm tra."
Tiếng nói rơi xuống.
Ngay khi người đàn ông đẹp trai đang định quay sang nhìn, thì đã không thấy bóng dáng Diệp Thu nữa.
Thấy vậy.
Người đàn ông đẹp trai đành bất đắc dĩ nhún vai.
Ông chủ này của anh, cái gì cũng tốt, chỉ là cứ quá khiêm tốn.
Rõ ràng phú khả địch quốc, mỏ vàng, mỏ kim cương, mỏ dầu có cả một đống lớn.
Ô tô hạng sang hàng chục hàng trăm triệu và ô tô thể thao phiên bản giới hạn hàng đầu, còn chơi như đồ chơi.
Nhưng cứ một mực yêu thích chiếc Volkswagen Phaeton không thể quê mùa hơn được nữa này, hơn nữa còn coi nó như bảo bối.
Thật là làm người bất lực.
Người đàn ông đẹp trai thở dài một hơi, đành phải nâng cửa kính xe lên, lái xe rời đi...Trong biệt thự.
Diệp Thu thay dép lê, xách túi đi tới phòng khách ở tầng một.
Ngay sau đó.
Ánh mắt bị một khung ảnh trên bàn trà thu hút.
Đó là một bức ảnh cưới.
Người đàn ông trong bức hình, chính là anh.
Comle giày da, cao ráo đẹp trai.
Còn người phụ nữ, mặc chiếc váy cưới màu trắng, trang điểm nhẹ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần.
"Cuối cùng cũng rửa xong bức ảnh này rồi!"
Thấy vậy, khuôn mặt Diệp Thu hiện ra vẻ nhu tình, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.
Bức ảnh cưới này, là bức ảnh một tháng trước.
Người phụ nữ trong bức ảnh chính là vợ của anh, Lâm Thanh Nhã.
Đây không phải là một người phụ nữ đơn giản.
Tuổi còn trẻ, đã tiếp quản tập đoàn Lâm Thị từ trong tay gia tộc.
Chính vào lúc tất cả mọi người đều nghĩ rằng đây là một quyết định sai lầm.
Thì Tập đoàn Lâm Thị lại ngày một phát triển dưới sự điều hành của cô, lợi nhuận thu được tăng gấp bội.
Nhất thời, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Từ đó trở đi, danh tiếng của Lâm Thanh Nhã, nữ tổng giám đốc xinh đẹp lạnh lùng truyền khắp toàn bộ thành phố Giang Châu.
Hơn nữa còn đứng đầu trong ba đại mỹ nữ Giang Châu, có thể nói cô là mục tiêu của vô số thanh niên tài giỏi theo đuổi.
Một tháng trước.
Gia tộc giàu có Lâm Thị tuyên bố ra ngoài rằng, muốn tuyển con rể ở rể.
Biết được tin tức này.
Các thanh niên tài giỏi đẹp trai của Giang Châu cực kỳ kích động.
Thế nhưng ngay lúc bọn họ hăm he xắn tay xắn áo đi thử vận may.
Gia tộc Lâm Thị lại bất ngờ thông báo, đã tuyển được con rể đến ở rể.
Mà người đó, chính là Diệp Thu.
Lúc đó có thể nói là làm chấn động toàn bộ thành phố Giang Châu.
Hơn phân nửa số đàn ông ở thành phố Giang Châu đều ước ao ghen tị hận Diệp Thu đến cực điểm.
Nhất là Diệp Thu không có tí danh tiếng nào ở thành phố Giang Châu này, có thể nói là kẻ vô tích sự.
Thậm chí trước đó, chưa có ai đã nghe nói về việc có một người như vậy.
Điều này khiến những người đàn ông tự mình khá là ưu tú ở Giang Châu, ghen ghét đến nỗi tròng mắt trừng muốn rơi ra ngoài.
Bọn họ vừa nghĩ tới việc một người tầm thường như Diệp Thu cũng có thể leo lên giường của Lâm Thanh Nhã.
Thì hâm mộ ghen tị đến hộc máu! Nhưng mà, đương sự Diệp Thu.
Lại không có hạnh phúc như người bên ngoài nghĩ.
Một tháng nay, anh chưa từng được leo lên giường của Lâm Thanh Nhã, thậm chí đến phòng của Lâm Thanh Nhã cũng chưa vào.
Bởi vì, Lâm Thanh Nhã không thích anh, chán ghét anh, còn kinh thường anh.
Giống những người bên ngoài.
Trong mắt Lâm Thanh Nhã, Diệp Thu không có tí bản lĩnh nào, chỉ là một tên tiểu bạch kiểm một lòng một dạ muốn được bao nuôi.
Cho nên cô cực kỳ bài xích, chán ghét Diệp Thu tới cực điểm.
Nhưng mà.
Đối với sự chán ghét và lạnh nhạt của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu ngược lại không có nản lòng.
Bởi vì mười tám năm trước, nếu như không có cô ấy thì sẽ không có anh của hiện tại.
Cũng từ khoảng khắc đó, trái tim anh đã bị cô gái nhỏ tốt bụng chiếm giữ rồi.
Vì thế lần này anh quay về trụ sở tổ chức sắp xếp ổn thỏa hết mọi chuyện, rồi nhanh chóng chạy về, dự định chính thức ở lại biệt thự nhà họ Lâm, trường kỳ kháng chiến.
Nghĩ tới đây.
Diệp Thu nhìn vào bức ảnh cưới, đôi mắt anh tràn ngập tình cảm dịu dàng.
Nhưng đúng lúc này, khóe mắt anh lại liếc thấy đồng hồ treo trên vách tường, sắc mặt thay đổi: "Hỏng rồi, bà xã sắp tan làm rồi, phải nhanh chóng lau sàn nhà một lượt, nếu không đợi bà xã tan làm về nhìn thất, chắc chắc sẽ lại không vui!"
Nói làm liền làm.
Diệp Thu nhanh chóng đi lấy giẻ lau, bê chậu nước, bắt đầu từ phòng khách, cong mông, khí thế ngất trời lau sàn.
Nếu như để cho những thanh niên trẻ tuổi kia nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ ngây người không nói nên lời...