Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười bông đùa.
"Bây giờ chúng ta đang ở phòng giao dịch cược ngọc, vậy thì đương nhiên là phải đánh cược ngọc rồi!"
Đại sư Thôi cười lạnh một tiếng, chỉ vào khu nguyên thạch cách đó không xa, nói: "Hai người chúng ta ở chỗ này chọn ra ba khối nguyên thạch, sau đó bắt đầu cắt đá!"
"Kết quả cuối cùng, xem thử ai mở ra được phỉ thúy có tổng giá trị cao nhất, thì coi như người đó thắng!"
"Mà người thua, không chỉ trả tiền cho người thắng, mà còn phải lấy phỉ thúy mình mở ra, chắp tay đưa cho người thắng."
"Thế nào, cậu có dám đánh cược với tôi không?"
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt Lâm Thanh Nhã chợt thay đổi, liếc mắt nhìn đại sư Thôi, lạnh băng nói: "Đại sư Thôi, dù gì ông cũng là một đại sư đã lăn lộn trong giới cược ngọc này mấy chục năm rồi, muốn so tài với tay mơ như chúng tôi, không phải là khi dễ người quá đáng sao?"
Nói xong.
Lâm Thanh Nhã vội vàng nhìn về phía Diệp Thu, khuyên can: "Diệp Thu, anh không cần để ý đến ông ta!"
"Không sao cả!"
Diệp Thu lắc đầu một cái, sau đó nhìn về phía đại sư Thôi, nhàn nhạt hỏi: "Ông chắc chắn muốn đánh cược với tôi sao? Không hối hận đấy chứ?"
"Ha ha ha, buồn cười thật, chỉ cần cậu dám tiếp, ông đây tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Đại sư Thôi ngửa đầu cười to đầy khinh bỉ, mặt đầy tự tin nói.
"Nếu đã như vậy..." Diệp Thu híp mắt lại, khóe miệng cong lên một nụ cười bông đùa, đáp: "Lần đánh cược này, tôi nhận!"
"Diệp Thu!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt nhìn Diệp Thu, lạnh giọng nói: "Anh hồ đồ rồi sao? Sao có thể đồng ý với ông ta cơ chứ? Cùng ông ta đánh cược, chẳng phải nhất định sẽ thua sao? Ông ta cùng Vương Đặc Nam chính là vì thua tiền nên trong lòng bất bình, muốn tìm một người tiêu tiền như rác bẫy họ. Anh không những không tránh, mà còn chủ động nhảy vào cái hố này sao? Đánh cược với một đại sư cược ngọc, anh nghĩ gì thế hả?"
"Lâm tổng, tin tưởng anh!"
Diệp Thu nhìn vào mắt Lâm Thanh Nhã, mỉm cười nói.
Ở trong mắt anh, tràn đầy sự tự tin.
Điều này không thể ngụy trang mà có được, mà là thật sự chân chính có! Điều này khiến cho Lâm Thanh Nhã thoáng sửng sốt, theo bản năng nói: "Anh nắm chắc bao nhiêu?"
"Nắm chắc bao nhiêu thì không dám nói, nhưng vận may của anh luôn rất tốt, tin tưởng anh!"
Diệp Thu cười đáp.
Nghe vậy.
Lâm Thanh Nhã cau đôi mày thanh tú lại, ngay sau đó cũng hít một hơi thật sâu, quyết định nói: "Được, dù sao vừa rồi nếu không có anh, tôi cũng đã phải chịu lỗ rồi. Vậy tôi liền theo anh đánh cược một lần nữa, nếu cần vốn mua đá quý, tôi chi ra cho anh. Anh cứ cố gắng chọn khối đá nào tốt nhất, bất kể bao nhiêu tiền tôi cũng mua cho anh!"
"Không cần tốn nhiều tiền vậy đâu!"
Diệp Thu khoát tay, khẽ cười.
Ngay sau đó, anh trực tiếp nghiêng đầu nhìn về phía đại sư Thôi kia, thản nhiên nói:
"Chúng ta bắt đầu đi!"
"Ha ha ha, được lắm, đã như vậy, ông đây cũng sẽ không khách khí nữa!"
Đại sư Thôi ngửa đầu đắc ý cười to, sau đó trực tiếp xoay người đi vào khu Nguyên thạch cao cấp.
Thấy vậy.
Diệp Thu lắc đầu cười một tiếng, ngay sau đó cũng động thân.
Tuy nhiên, anh lại không tiến vào khu nguyên thạch cao cấp.
Đầu tiên anh đi dạo một vòng quanh ba khu vực, cao cấp, trung cấp, hạ cấp. Cuối cùng dứt khoát chọn đi vào trong khu phế thạch.
Thấy vậy, tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Tên nhóc này điên rồi sao? Đừng nói cậu ta định chọn đá trong khu phế thạch, rồi sau đó so tài với đại sư Thôi đấy chứ?"
"Lạy thật, thế này có khác gì trực tiếp nhận thua đâu cơ chứ?"
"Cậu ta tự phụ thật đấy, thế mà lại cảm thấy chọn đá ở khu phế thạch có thể thắng nổi đại sư Thôi?"
... Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn luận sôi nổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thu tràn đầy châm chọc. Giống hệt như nhìn một tên bị bệnh thần kinh vậy.
Nên biết rằng.
Đại sư Thôi đang chọn đá ở khu Nguyên Thạch cao cấp.
Vốn dĩ khu đá quý cao cấp đó, tỷ lệ mở ra phỉ thúy đặc biệt cao.
Hơn nữa, bản thân đại sư Thôi chính là một đại sư cược ngọc, bằng kinh nghiệm nhiều năm cùng kỹ thuật của mình, rất dễ dàng có thể lựa ra vài khối nguyên thạch tốt.
Thế mà Diệp Thu lại đi vào khu phế thạch?
Chỗ đó nói trắng ra chính là để lừa bịp người ngoài nghề.
Hay có thể nói, dứt khoát chính là để những người không biết gì tùy tiện chọn lựa chơi.
Căn bản tất cả bên trong đó đều là phế thạch, trong một trăm khối đá, chưa chắc có một khối có thể mở ra phỉ thúy được.
Vốn liếng của Diệp Thu lại quá ít, không có kinh nghiệm cược ngọc, vẫn còn muốn chọn đá trong khu phế thạch.
Thế này có khác gì trực tiếp nhận thua cơ chứ?
Giống hệt như một tài xế tay mơ vừa mới lấy được bằng lái, tốn tiền tu bổ lại chiếc xe van.
Sau đó muốn đua tốc độ cùng một tay đua xe nhà nghề lái xe thể thao vậy.
Thậm chí không cần so tài, kết quả đã vô cùng rõ ràng.
Người thua, nhất định là Diệp Thu, chuyện này không cần phải suy đoán gì cả.
Vương Đặc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện đầy sự khinh bỉ.
Xem ra, Diệp Thu nhất định là muốn tìm chỗ chết rồi.
Cứ tiếp tục thế này, một triệu tệ của anh ta không chỉ có thể kiếm về được lại.
Mà nói không chừng, còn có thể kiếm được một món hời khác từ Diệp Thu cùng Lâm Thanh Nhã nữa ấy chứ.
Nghĩ đến đây.
Vương Đặc Nam liền hưng phấn đến cực điểm
Cứ như thế.
Dưới ánh mắt xem thường của mọi người.
Diệp Thu không nhanh không chậm lang thang trong khu phế thạch, tìm kiếm mục tiêu của mình.
Có lẽ ở trong mắt người khác.
Khu phế thạch chính là nơi chứa rác rưởi.
Nhưng đối với anh thì không phải như vậy.
Khu phế thạch, cũng có chỗ tốt của khu phế thạch.
Bởi vì trong này nhất định sẽ có chứa một ít đá phỉ thúy thượng đẳng, nhưng bởi vì tướng mạo xấu xí nên bị ném ở nơi này, coi thành phế thạch.
Mà Diệp Thu, đang tìm loại đá đó! Có lẽ đối với người khác mà nói, đây là một chuyện tương đối khó khăn.
Nhưng với Diệp Thu, thì hoàn toàn không phải như vậy.
Chỉ chốc lát sau.
Ánh mắt của Diệp Thu lập tức bị một khối đá nằm trong góc hấp dẫn.
Chính xác mà nói.
Cái này không thể gọi là khối đá, mà có thể gọi là tảng đá cũng được.
Kích thướng của nó ước chừng cao bằng một người, nặng vào trăm cân.
Toàn thân đen xì, không có đường vân.
Nếu bỏ ngoài đường, đoán chừng cũng không có mấy người muốn chạm vào nữa là.
Nhưng mà.
Diệp Thu cẩn thận nhìn chằm chằm khối đá lớn này một lúc, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.
Chính là nó! Số lượng phỉ thúy bên trong đủ để tất cả mọi người trong hội trường này phải khiếp sợ! Diệp Thu trực tiếp vẫy tay với mấy nhân viên bên cạnh, tìm cho nó một chiếc xe đẩy, bắt đầu di chuyển ra.
Mà mọi người ở cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng này, liền sửng sốt đến ngây người.
"Mọi người nhìn xem, tên nhãi kia chọn khối đá gì thế kia!"
"Ôi mẹ ơi, tảng đá lớn như vậy à. Cậu ta không phải là cảm thấy đá càng lớn bên trong phỉ thúy càng nhiều đấy chứ?"
"Ha ha ha, đúng là thích chọc cười mà, đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện hài hước như vậy đấy. Thật là ngu ngốc, xem ra lần này đại sư Thôi chắc chắn sẽ kiếm được món hời lớn rồi."
... Trong lúc nhất thời.
Mọi người vây xem cười sặc sụa.
Mà Lâm Thanh Nhã nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt cũng tối sầm lại, im lặng một cách đáng sợ.
Cô vốn nghe Diệp Thu nói không cần quá nhiều tiền, còn tưởng rằng Diệp Thu muốn xài tiết kiệm một chút, cố gắng lấy khối đá nào đó có giá trị tương đối thấp để thắng.
Nhưng bây giờ xem ra.
Diệp Thu lại muốn nhặt rác rưởi ở trong khu phế thạch.
Đúng là, ở trong khu phế thạch chọn đá, không tốn mấy đồng tiền.
Dù khối đá này nặng mấy trăm cân, nhưng cùng lắm cũng chỉ mười nghìn tệ là hết đát.
Tuy nhiên thứ đồ chơi này có thể mở ra được phỉ thúy sao?
Có thể thắng đại sư Thôi được sao?
Trong khoảnh khắc này.
Lâm Thanh Nhã thật sự không nhịn được mà trực tiếp đi về phía Diệp Thu...