Lòng tự trọng của Hắc La bị giáng một đòn mạnh chưa từng thấy trước đó.
Lần thất bại này, đối với một người luôn cao ngạo như cô ta mà nói, đừng hỏi có ảnh hưởng lớn đến thế nào.
Sự tự tin vốn có của cô ta, trong khoảnh khắc máy tính nổ đó, có thể nói là đã không còn sót lại gì nữa.
Ba người còn lại của tiểu đội Thiên Võng nhìn Hắc La kinh hồn bạt vía như vậy, cũng có chút đau lòng cũng không nỡ.
Dù sao bọn họ vẫn luôn chăm sóc Hắc La giống như một đứa em gái ruột của mình.
Trong số đó, Hồng Khổng Tước có thể xem là người nóng nảy nhất.
Cô ta trợn mắt nhìn Diệp Thu tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng nổi giận: "Diệp Thu, anh cùng Hắc La chỉ là so tài với nhau thôi. Nếu như đã phân bại thắng thua rồi, tại sao anh còn không thu tay lại, còn muốn phá hư máy tính của Hắc La chứ?"
“Anh có biết Hắc La đã bỏ bao nhiêu công sức để cải tiến chiếc máy tính này không? Anh có biết chiếc máy tính này quan trọng như thế nào đối với cô ấy không?"
“Máy tính này giống như sinh mạng của cô ấy vậy, bình thường bị rơi thôi cô ấy đã đau lòng rồi, bây giờ anh trực tiếp phá hủy máy tính của cô ấy thế này, như vậy không phải là anh muốn mạng của cô ấy sao? Anh thật sự quá đáng lắm rồi!"
"Xin lỗi, từ trước đến nay tôi không bao giờ nương tay với đối thủ của mình cả. Nếu đã quyết định muốn so tài, vậy thì phải sẵn sàng chuẩn bị tâm thế máy tính sẽ bị phá hủy. Đây là điều rất phổ biến trong việc tranh tài giữa các hacker. Thân là một hacker, cô ấy nên hiểu điều này. Nếu như vừa rồi người thua là tôi, tôi tin rằng máy tính của tôi cũng sẽ bị biến thành một đống sắt vụn thế thôi!"
Diệp Thu lắc đầu một cái, thản nhiên nói.
"Anh cũng không phải là dùng máy tính của chính mình, cho dù có biến thành sắt vụn, anh cũng sẽ không đau lòng mà. Nhưng chiếc máy tính này là tâm huyết nhiều năm như vậy của Hắc La, anh lại phá hủy nó trong nháy mắt, sau này anh muốn cô ấy sống thế nào đây!"
Hồng Khổng Tước liếc nhìn Diệp Thu, tức giận hỏi.
"Sống thế nào sao? Đối với cô ấy mà nói, thứ cô ấy thua chỉ là một chiếc máy tính cùng một cuộc so tài mà thôi. Cô ấy vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình như thường. Cô là một hacker, nếu cô không thể chấp nhận thất bại, cô cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào thành công!"
Diệp Thu thản nhiên nói.
Nghe được những lời này của Diệp Thu.
Hắc La vốn đang ở trong trạng thái đờ đẫn, cả người chợt sửng sốt, hai mắt trong giây lát khôi phục lại thần thái.
Bởi vì những lời này của Diệp Thu.
Hai năm trước cô ta đã từng nghe thấy.
Đó là những gì mà hacker bí ẩn kia đã nói với cô ta, sau khi cô ta bị đánh bại bởi hacker thần bí "Mười tám lần một đêm".
Lúc đó, Hắc La đột nhiên gặp phải một cao thủ trên tay, cũng giống như bây giờ vậy, thất hồn lạc phách, bị đả kích không còn chút tự tin nào cả.
Kết quả sau khi nghe những gì "Mười tám lần một đêm" nói.
Hắc La chợt tỉnh ngộ, sau đó quyết định tự vực dậy bản thân, làm lại từ đầu.
Bởi thế nên về sau cô ta mới trở thành hacker số 1 tỉnh Thiên Nam được.
Không nghĩ tới.
Hôm nay, không ngờ cô ta lại nghe được những lời tương tự như vậy từ miệng của Diệp Thu.
Hơn nữa, thanh kiếm dài màu trắng mà Diệp Thu vừa làm ra.
Trong đó có phần lớn các mật mã mà Hắc La cảm thấy quen mắt.
Bây giờ cô ta mới nhớ lại.
Những mã code này rất giống với những mã code được "Mười tám lần một đêm" sử dụng hồi đó, có thể nói về cơ bản là giống nhau.
Chẳng lẽ.
Diệp Thu trước mặt cô ta lại chính là hacker thần bí "Mười tám lần một đêm" năm đó sao?
Trong nháy mắt.
Trên mặt Hắc La lập tức hiện lên vẻ kích động.
Bởi vì sau lần đầu tiên bị "Mười tám lần một đêm" đánh bại năm đó, cô ta đã hoàn toàn cảm thấy bị thuyết phục, coi "Mười tám lần một đêm" là thần tượng của mình.
Thậm chí đã nhiều năm như vậy, cô ta vẫn luôn truy lùng tung tích của "Mười tám lần một đêm''.
Cô ta thật sự rất muốn gặp trực tiếp "Mười tám lần một đêm", tự mình nói lời cảm ơn với anh.
Nếu như năm đó không có "Mười tám lần một đêm" dạy bảo, cũng sẽ không có cô ta của bây giờ.
Mà giờ phút này.
Hắc La cảm giác, có lẽ cô ta đã tìm được rồi!
Nghĩ đến đây.
Hắc La vội vàng kéo tay Hồng Khổng Tước đang chuẩn bị nổi giận với Diệp Thu lại, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, vẻ mặt đầy kích động, hỏi: "Xin... Xin hỏi, anh là "Mười tám lần một đêm" sao?
Lời này vừa nói ra.
Không chỉ làm Diệp Thu sửng sốt.
Mà ba người còn lại của tiểu đội Thiên Võng, cùng tất cả những người có mặt tại đây đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Hắc La.
Chẳng lẽ cô nhóc này không chịu nổi cú đả kích lớn như vậy nên đã đắm mình trong trụy lạc rồi sao?
Làm sao cô ta có thể ở trước mặt mọi người mà nói ra vấn đề khó mở miệng như vậy chứ?
Trên thực tế, cũng khó trách mọi người sẽ nghĩ như vậy.
Suy cho cùng, cái tên "Mười tám lần một đêm" cũng khó để người ta không nghĩ sai lệch.
Nhận thấy ánh mắt quái dị của mọi người.
Hắc La cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay giải thích: "Ý tôi không phải vậy!"
Nói xong.
Cô ta vội vàng nhìn Diệp Thu hỏi: "Ý tôi muốn hỏi, trước kia có phải anh đã dùng một biệt danh, có tên là "Mười tám lần một đêm" đúng không?"
Nghe lời này.
Lúc này mọi người mới xem như bừng tỉnh hiểu ra.
Hóa ra ý của Hắc La chính là như vậy.
Đúng là làm cho bọn họ sợ hết hồn.
Đừng nói là bọn họ.
Mà ngay cả Diệp Thu cũng sợ hãi.
Anh còn tưởng Hắc La sẽ làm gì anh nữa.
Mười tám lần một đêm, vậy chẳng phải sẽ ép khô người khác sao!
Nghĩ đến đây.
Diệp Thu với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn Hắc La nói: "Cái biệt danh mạnh mẽ như vậy, có lẽ tôi chưa từng dùng qua!"
"Anh suy nghĩ thật kỹ lại xem, khoảng hai năm trước, có phải anh đã từng đánh bại một hacker gọi là "Sói xám đào nấm lớn" không? Hacker đó chính là tôi!"
Ánh mắt Hắc La nhìn chằm chằm về phía Diệp Thu, mặt đầy hưng phấn nói.
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng nhíu mày lại.
Đều là những biệt danh không bình thường vậy?
Nhưng mà anh thật sự cũng không thể nhớ ra.
Số lượng hacker, đại thần máy tính thua trong tay anh những năm qua có thể nói là đếm không xuể.
Nhiều người như vậy, làm sao anh nhớ hết được chứ?
Cho nên, đối với những gì Hắc La nói, anh không có chút ấn tượng nào cả.
Còn cả biệt danh "Mười tám lần một đêm" nữa, anh chưa bao giờ nghe nói qua.
Diệp Thu trực tiếp lắc đầu nói: "Không có ấn tượng, có thể là, cô nhớ nhầm người rồi. Dù sao trên đời này có nhiều cao thủ như vậy, cũng không phải chỉ có tôi rành về máy tính!"
"Không, tôi không thể nhầm được. Mặc dù trên thế giới hacker có rất nhiều cao thủ, nhưng cách thức tấn công của mỗi hacker lại hoàn toàn khác nhau. Đặc biệt là những người thuộc cấp bậc thần thánh như anh, từ lâu đã có một phong cách cực kỳ riêng biệt. Dù cho anh có đổi IP, đổi tên ra sao, cũng không thể nào thay đổi được!"
Hắc La vội vàng lắc đầu, kiên định nói.
"Vậy ý của cô là, phong cách của tôi cùng với "Mười tám lần một đêm" năm đó rất giống nhau?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
"Không sai, căn bản là giống nhau như đúc. Hơn nữa những lời anh vừa nói, anh ấy cũng đã từng nói, cho nên chắc chắn hai người chính là một!"
Hắc La nói một cách chắc chắn.
"Chà, mặc dù tôi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi cảm thấy cô đã nhận nhầm người rồi. Trước hết đối với hai cái tên cô nói tôi không hề có chút có ấn tượng nào cả, có lẽ mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi. Tình cờ phong cách của tôi giống như anh ta mà thôi!"
Diệp Thu sờ mũi, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì tôi cũng mặc kệ, tôi đã nhận định anh là anh ấy, anh không lừa được tôi đâu. Có thể là anh quên, nhưng tôi thì không quên, tôi vẫn luôn xem anh là thần tượng của mình, anh biết không? Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn tìm em, hôm nay cuối cùng tôi đã tìm được rồi. Cho dù có thế nào tôi cũng sẽ không để anh lại chạy mất nữa đâu!"
Hai mắt Hắc La đỏ hoe, vô cùng xúc động nói.
Cô ta là một người cố chấp, chỉ cần chuyện cô ta đã nhận định thì rất khó để thay đổi.
Đối với chuyện này, Diệp Thu có chút không nói nên lời.
Đây là chuyện gì vậy, sao anh lại là "Mười tám lần một đêm", trở thành thần tượng của Hắc La được?
Điều này làm cho Diệp Thu nhất thời không biết nên nói gì cho phải.