Tất nhiên trong lòng Lý Nguyên Phổ tràn ngập cảm xúc sung sướng và kích động.
Mà thế giới này vốn chính là như thế.
Có người vui, tất có kẻ sầu lo.
Nhưng tâm trạng của bốn người Mạc Hữu Càn thì lại không tốt đẹp như thế.
Phải biết là.
Bọn họ đã đánh cược với Diệp Thu.
Cũng có nghĩa là.
Phỉ thuý mà Diệp Thu mở ra càng có giá trị, càng hoàn chỉnh.
Đối với bọn họ lại cũng chính là cái tát càng vang dội.
Lúc này.
Mặt họ sắp bị vả sưng lên rồi.
Đặc biệt là những lời họ chế nhạo Diệp Thu vừa rồi.
Giờ phút này, tất cả đều hoá thành những cái tát vô hình, hết cái này đến cái khác tát lên mặt họ.
Bởi vì.
Dù là giá trị hay mức độ hoàn chỉnh của cặp cá âm dương này thì đều nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ! “Chuyện này… Sao có thể chứ, vậy mà lại có thể mở ra cá âm dương, bàn tay này đã được Phật tổ phù hộ sao?”
Mạc Hữu Càn nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt không dám tin nói.
“Đúng vậy, hơn nữa kỹ thuật cắt đá của cậu ta thật sự quá kỳ dị, như thể cậu ta đã dự đoán trước được là bên trong đá có một cắp cá âm dương tự nhiên vậy, từ khi bắt đầu vẽ phác nét cho đến lúc tách viên đá ra làm hai nửa, rồi dần dần cắt gọt, cuối cùng còn dùng nước sạch hoà với giấm trắng để ngâm, tất cả đều thành công, chẳng lẽ cậu ta có thể nhìn xuyên thấu sao?”
Liễu Đồng Linh cũng mang vẻ mặt khó tin nói.
Bởi vì ở khía cạnh cắt đá, bà ta cũng được xếp vào hàng ngũ bậc thầy.
Nếu đưa quặng đá này cho bà ta cắt.
Có lẽ cuối cùng bà ta cũng vẫn có thể lấy được cặp cá âm dương này ra.
Nhưng chắc chắn nó sẽ không thể nào hoàn chỉnh như Diệp Thu cắt ra, chắc chắn vẫn sẽ tạo thành hư hại nhất định cho cặp cá âm dương.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Trừ phi có thể có một đôi mắt nhìn xuyên thấu, biết trước được vị trí của cặp cá âm dương này.
Nếu không, cho dù đổi thành bậc thầy có kỹ thuật cắt đá cao siêu hơn nữa thì cũng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm, dò dẫm từng bước một để cắt viên đá này thôi
Nhưng nếu làm như thế.
Hư hại gây ra cho cặp đá âm dương là điều không thể tránh khỏi.
Cho nên hiện tại.
Diệp Thu có thể lấy ra cặp đá âm dương tự nhiên hoàn chỉnh đến mức độ này từ trong viên đá.
Điều này khiến Liễu Đồng Linh cảm thấy rất khó tin.
Thậm chí bà ta còn cho rằng Diệp Thu có một đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu! "Ảo giác, đây chắc chắn là ảo giác!"
“Sao có thể như thế được, chuyện này quá phản khoa học!"
Thầy Triệu và thầy Hồng cũng lẩm bẩm với vẻ mặt không dám tin.
Hai người họ hoàn toàn không dám tin tất cả những chuyện này lại là sự thật, bọn họ vội vàng chớp mắt và nhìn lại lần nữa.
Nhưng cặp cá âm dương tự nhiên đó vẫn nằm yên trên bàn.
Điều này khiến cho sắc mặt của hai người bọn họ nhất thời trở nên vô cùng khó coi.
Thực ra không phải chỉ có hai người họ.
Vẻ mặt của Mạc Hữu Càn và Liễu Đồng Linh lúc này cũng không dễ nhìn hơn là bao.
Vì Diệp Thu đã thành công mở ra cặp cá âm dương có giá trên trời này, hơn nữa còn giữ nguyên được hình dạng của nó.
Điều này cũng có nghĩa là.
Trong trận cá cược này, cả bốn người họ đều thua, hơn nữa còn thua thảm hại.
Vậy thì thứ tiếp theo chờ đợi bọn họ sẽ là hình phạt phải quỳ xuống gọi Diệp Thu là ba! Vừa nghĩ đến đây.
Vẻ mặt bốn người còn khó coi hơn cả nuốt phải ruồi bọ, bọn họ chỉ ước có thể quay ngược thời gian để rút lại câu nói đó.
Mà đúng lúc này.
Diệp Thu quay sang nhìn về phía bốn người bọn họ, khoé môi nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ, anh thản nhiên nói: “Bây giờ các vị còn gì muốn nói nữa không?”
“Nếu không có thì chúng ta thực hiện cá cược đi!”
"Đương nhiên, nếu các vị cảm thấy cặp cá âm dương mà tôi cắt ra đây không đáng tiền thì có thể tìm một cơ quan thẩm định đặc biệt đến thẩm định, tôi trước giờ vẫn luôn là người hiểu lý lẽ!”
Nghe những gì Diệp Thu nói.
Trên mặt bốn người Mạc Hữu Càn đều lộ ra biểu cảm đắng chát.
Thẩm định?
Cái này còn cần thẩm định sao?
Bọn họ đều là người trong nghề, liếc một cái là có thể biết được đại khái giá tiền.
Cặp cá âm dương tự nhiên này chỉ cần đặt trong buổi đấu giá thì chắc chắn sẽ có thể bán được giá cao! Vì thế việc bọn họ thua đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Trong phút chốc.
Cả bốn người đều nhìn về phía Lý Nguyên Phổ, muốn Lý Nguyên Phổ nói giúp mình.
Dù sao chuyện này cũng vì Lý Nguyên Phổ mà ra.
Hơn nữa, có vẻ quan hệ giữa Lý Nguyên Phổ và Diệp Thu khá là tốt.
Nếu Lý Nguyên Phổ đứng ra nói giúp bọn họ, có lẽ án này có thể giảm nhẹ.
Tuy nhiên.
Đối với ánh mắt xin giúp đỡ của bốn người bọn họ.
Lý Nguyên Phổ lại coi như không thấy.
Lúc đầu ông đã nhắc cả bốn người bọn họ rồi.
Nhưng mà bọn họ vẫn ỷ vào tuổi tác đã cao và thâm niên vào nghề dài của mình để mà cố tình giễu cợt Diệp Thu, còn đòi cá cược bằng được với Diệp Thu nữa.
Bây giờ tự bê đá đập chân mình, cũng chỉ có thể coi như bọn họ đáng đời thôi.
Giữa bốn người Mạc Hữu Càn và Diệp Thu.
Lý Nguyên Phổ đương nhiên chọn đứng về phía Diệp Thu.
Bởi vì.
Diệp Thu là thần trong lòng ông ta, cũng là thần tượng của ông ta.
"Các vị, mọi người đều là tiền bối lão thành trong giới cược đá, ắt hẳn các vị đều hiểu rõ, nếu đã cược thì phải chấp nhận cái giá mình đưa ra, thua thì phải nhận, mong các vị thực hiện điều mình đã cược!”
Lý Nguyên Phổ nhìn bốn người họ và nghiêm mặt nói.
Nghe vậy.
Biểu cảm của bốn người Mạc Hữu Càn đều thay đổi.
Hiển nhiên, bây giờ ngay cả hy vọng cuối cùng của bọn họ cũng đã bị dập tắt.
“Lão Lý, chúng ta có quan hệ lâu năm như vậy, sao ông nỡ tuyệt tình với bọn tôi như thế?”
“Chúng tôi cũng đã một bó tuổi rồi, quỳ với một tiểu bối, nếu truyền ra ngoài, chúng tôi còn mặt mũi đâu mà ở trong cái giới này nữa?”
Mạc Hữu Càn nói với vẻ mặt khó coi.
"Phải đấy, mất mặt lắm đó!”
"Chúng tôi dù gì cũng đều là người có tiếng tăm, giữ lại mặt mũi cho chúng tôi chút thôi đi mà!”
“Thầy Lý, thầy nói giúp chúng tôi với!”
Ba người khác cũng nhao nhao lên tiếng.
“Bây giờ đã biết xấu hổ rồi à?”
“Sao lúc đầu lại cứ phải làm thế chứ?”
“Tôi vẫn chỉ muốn nói thế thôi, nếu đã có gan cược thì phải có gan chấp nhận cái giá khi thua cuộc!”
Lý Nguyên Phổ nhìn bốn người bọn họ bằng ánh mắt khinh bỉ, cười khẩy nói: "Hơn nữa, các vị cũng đã nói rồi, bản thân ngụp lặn trong giới cược đá, cái vòng tròn này của chúng ta quan trọng nhất là chữ tín, nếu hôm nay các vị thua rồi mà còn nuốt lời, chuyện này truyền ra ngoài, các vị còn có thể ở lại cái giới này nữa sao?”
“Đúng chứ?"
Nghe Lý Nguyên Phổ nói.
Biểu cảm của bốn người họ đều thay đổi.
Thực ra.
Quả thực có hơi mất mặt khi phải quỳ xuống gọi một hậu bối trẻ tuổi như Diệp Thu là ba ba.
Nhưng nếu hôm nay bọn họ nuốt lời, một khi bị truyền ra ngoài.
Vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là chuyện mất mặt nữa đâu.
Thậm chí đến cả bát cơm bọn họ cũng mất luôn ấy chứ.
Vừa nghĩ đến đây.
Bốn người nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi.
Vì công việc, bọn họ chỉ có thể hy sinh.
"Phịch!"
Mạc Hữu Càn là người đầu tiên quỳ gối với Diệp Thu.
Ba người còn lại nhìn thấy vậy cũng đồng loạt quỳ xuống.
“Ba ba!”
Bốn người bọn họ cắn răng, gần như hét lên cùng một lúc.
Và sau khi bọn họ hét lên hai chữ này, gương mặt già nua lập tức đỏ bừng, bọn họ chỉ muốn kiếm cái lỗ nẻ để chui vào ngay thôi.
Quá mất mặt.
Thật sự quá mất mặt.
Xét về tuổi tác, Diệp Thu chỉ bằng tuổi cháu của bọn họ.
Nhưng mà bây giờ.
Bọn họ lại phải quỳ xuống đất và gọi Diệp Thu là ba ba.
Đúng là mất mặt đến tận nhà cụ cố ngoại mà! Tuy nhiên, tất cả những điều này là bọn họ tự làm tự chịu, không thể đổ lỗi cho người khác được.
"Cậu Diệp, cậu xem, thế này đã hài lòng chưa?"
Lý Nguyên Phổ quay đầu nhìn Diệp Thu, cung kính hỏi.