Sự xuất hiện đột ngột của Giang Thi Kỳ làm cho những người ở đây hơi bất ngờ.
Còn không đợi mọi người phản ứng kịp.
Chỉ thấy Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn những người đó, không nể mặt tí nào nói: "Mắt của các người đã mọi đến đỉnh đầu chưa?"
Nhìn dáng vẻ của ông lão, giống đang giả vờ sao?"
"Hừ, ông ta không giả vờ, sao mà cô biết được?"
Chàng trai trẻ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không phục nói.
"Bởi vì tôi học y từ nhỏ, nhà tôi từ ông nội tôi đến bố tôi đều là bác sĩ, nếu không tin, tôi có thể báo tên, cứ việc thăm đó! Còn về việc ông lão này có giả vờ hay không, tôi liếc mắt một cái là nhận ra!"
Giang Thi Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn chàng trai trẻ, lạnh giọng nói.
Lời này vừa nói ra, xác thực là làm cho những người có mặt ở đây sửng sốt.
Lời của một người xuất thân từ gia đình học y nói ra, khá có uy tín.
Điều này làm cho những người vốn nghiêng về phía chàng trai trẻ, bắt đầu trở nên do dự.
Còn chàng trai trẻ thấy tình hình không ổn, cũng sốt ruột rồi, vội vàng vặn lại nói: "Học y thì sao hả?
Chẳng nhẽ học y thì sẽ không khám sai chắc?
Ông lão này rõ ràng là đang diễn kịch, cô cũng bị ông ta lừa rồi!"
Nói tới đây, chàng trai trẻ trợn tròn mắt, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt, sau đó chế nhạo nói: "Hay là, ngay từ đầu cô đã cùng một nhóm với ông ta đúng không?
Có phải hai người các người thông đồng với nhau đi ra giả vờ bị đụng rồi ăn vạ đúng không?
Băng nhóm phạm tội?"
Chàng trai trẻ vừa nói ra lời này.
Mọi người đều nhìn về phía Giang Thi Kỳ, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
"Anh nói láo! Chúng tôi không phải là một nhóm!"
Giang Thi Kỳ trừng mắt, tức giận nói.
"Thế cô chứng minh thế nào đây?"
Khóe miệng chàng trai trẻ khẽ nhếch, cười lạnh hỏi ngược lại.
Lần này, đến lượt Giang Thi Kỳ sốt ruột rồi.
Đối mặt với chất vấn của chàng trai trẻ, cùng ánh mắtnghi ngờ của mọi người, nhất thời cô không biết phải giải thích thế nào cho thỏa đáng.
Rõ ràng, cô cũng không ngờ chàng trai trẻ bất ngờ trả đũa.
Cô còn quá trẻ chưa có kinh nghiệm.
"Tôi...tôi..." Trong lúc nhất thời, Giang Thi Kỳ không biết phải làm sao, nôn nóng không biết nói gì mới ổn.
"Cô cái gì, cô giải thích đi, vừa nãy không phải là hùng hồn lắm à?
Chẳng phải là học y sao?
Sao không nói nữa thế?
Tôi thấy cô chính là đồng bọn của ông lão này, bị tôi nói trúng, chột dạ rồi à?
!"
Chàng trai trẻ lạnh lùng cười, khuôn mặt đắc ý nói.
"Anh!!"
Giang Thi Kỳ tức đến trợn tròn mắt, nhưng lại không biết phản bác lại chàng trai trẻ thế nào.
"Tôi làm sao?
Đừng có mà trừng mắt, có bản lĩnh thì cô chứng minh cho tôi xem, nếu không hai người các cô chính là đồng bọn!"
Gương mặt chàng trai trẻ đắc ý, tiếp tục rêu rao nói.
Điều này làm Giang Thi Kỳ tức điên cả người, nhưng lại không làm sao được.
Đúng lúc này.
Một bóng người cao lớn đi tới bên cạnh Giang Thi Kỳ.
Chính là Diệp Thu.
"Anh..." Giang Thi Kỳ sững sờ, đang định hỏi Diệp Thi muốn làm gì.
"Xuỵt!"
Diệp Thu dùng tay ra hiệu đừng nói, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai Giang Thi Kỳ, mỉm cười nói: "Giao cho tôi!"
Nói xong.
Diệp Thu không cho Giang Thi Kỳ cơ hội từ chối, trực tiếp kéo Giang Thi Kỳ ra sau lưng mình.
"Này, chuyện của tôi không cần anh lo!"
Giang Thi Kỳ lườm Diệp Thu, lạnh giọng nói.
Diệp Thu không để ý đến Giang Thi Kỳ, còn nhìn sang chàng trai trẻ, khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: "Cậu nói không sai, bác sĩ cũng sẽ làm lỗi, nhưng tôi nghĩ, nó chắc là không đâu!"
Nói xong, Diệp Thu nâng tay chỉ về chiếc camera giám sát trên đỉnh đầu mọi người.
Chàng trai trẻ thấy vậy, cũng ngẩng đầu nhìn.
Cậu ta lúc đầu còn đang đắc ý, nháy mắt sắc mặt đã thay đổi.
Bởi vì chiếc camera giám sát nằm ở chỗ đối diện với cậu ta và ông lão.
Cũng có nghĩa là, tất cả mọi chuyện vừa mới xảy ra, camera giám sát đều đã ghi lại rõ ràng.
Điều này làm cho chàng trai trẻ không khỏi hỏng hốt.
Bởi vì, sự thật là cậu ta đã đụng vào ông lão, sau đó lại còn rất hỗn láo mà đạp ông lão mấy cái nữa.
Cậu ta vốn nghĩ rằng không có ai chú ý, có thể thoát được.
Không ngờ, lại bị camera giám sát quay lại toàn bộ.
Cậu ta vốn còn nắm chắc thắng lợi trong tay, nhất thời luống cuống.
"Sao không nói gì nữa vậy?
Nếu cậu vẫn một mực chắc chắn ông lão này giả vờ, giả vờ bị đụng để lấy tiền như lời cậu nói. Thế thì chúng ta lập tức đi xem băng ghi hình của camera. Tôi nghĩ, nó sẽ không xử oan cho người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không tha cho người xấu!"
Diệp Thu nhìn chàng trai đã bắt đầu đổ mồ hôi trên trán, cười lạnh nói.
"Tôi...Tôi không đi!"
Chàng trai trẻ hoảng sợ, sắc mặt khó coi nói.
"Không đi?
Vậy cũng không phải do cậu quyết, bây giờ trước mặt cậu có hai con đường. Hoặc là công, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát kiểm tra camera, hoặc là riêng, cậu xin lỗi ông lão này, ngoài ra bồi thường tiền thuốc men, cậu tự chọn đi!"
Diệp Thu nhìn chàng trai trẻ, bình thản nói.
Nói xong, anh lấy di động ra, hơn nữa ấn dãy số "110".
Cảnh này, làm cho Giang Thi Kỳ cực kỳ đắc ý.
Cô không ngờ, người anh rể vô dụng của mình, lúc này thế mà lại trượng nghĩa như vậy, hơn nữa cực đủ thủ đoạn.
Điều này đã cải thiện ấn tượng của cô về Diệp Thu.
Chàng trai trẻ thấy Diệp Thu sắp ấn nút gọi báo cảnh sát, trong mắt cũng hơi sợ sệt. Sau đó cậu ta cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Diệp Thu, hung tợn nói: "Được, thằng kia, coi như anh giỏi, hôm nay ông đây nhận thua, nhưng mà chúng ta cứ chờ xem!"
Nói xong.
Chàng trai trẻ lấy ví tiền từ trong túi áo ra, rút ra năm tới trăm tệ, quăng lên người ông lão, hung hăng nói: "Lão già kia, xin lỗi, tiểu gia thưởng cho ông tiền thuốc men, cầm lấy, có bản lĩnh ông cứ từ từ tiêu!"
Ngay sau đó.
Chàng trai trẻ hung hăng rút chân mình từ trong ngực ông lão ra, sau đó trừng mắt nhìn Giang Thi Kỳ và Diệp Thi, hung ác đe dọa nói: "Tôi nhớ kỹ hai người rồi đấy, cứ chờ đấy cho tôi!"
Nói xong, chàng trai trẻ hung hăng lườm hai người một cái nữa, rồi xoay người, bước nhanh ra khỏi đám người, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Nhìn theo phương hướng chàng trai trẻ rời đi.
Diệp Thu híp hai mắt.
Ánh mắt của chàng trai trẻ trước khi đi cùng với trực giác nói cho anh biết.
Chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ không giải quyết đơn giản như vậy.
Sau khi chàng trai trẻ kia đi rồi.
Mọi người vây xem cũng biết mình đã trách nhầm ông cụ, hơn nữa rất nhiều người còn châm biếm ông lão.
Vì thế bọn họ cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại, ào ào tản đi. Chẳng mấy chốc không còn thừa một ai.
"Ông à, ông không sao chứ?"
Giang Thi Kỳ vội vàng đi lên trước, đỡ ông cụ từ trên đất đứng dậy.
"Tôi không sao, cảm ơn cháu a, cô gái!"
Ông lão khoát tay, khuôn mặt cảm kích nói.
"Không có gì, đây là chuyện nên làm ạ!"
Nói xong, Giang Thi Kỳ khom người nhặt tiền ở trên mặt đất lên, nhét vào tay ông lão: "Ông cầm lấy tiền đi, đây là tiền mà ông đáng được bồi thường. Ông về rồi đi bệnh viện kiểm tra một lát, đừng để lại mầm bệnh!"
"Cảm ơn các cháu rất nhiều, bây giờ người tốt giống như các cháu thật sự là không còn nhiều!"
Ông lão nhìn số tiền trong tay, lại nhìn Diệp Thu và Giang Thi Kỳ, khuôn mặt cảm động khóc lên...