Hai mắt Diệp Thu híp lại thành đường thẳng, trông cực kỳ nguy hiểm.
Mà ba người nhóm của Bạo Long thấy Hắc La không sao, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên chào nhau, chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Hồng Khổng Tước trực tiếp tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Huyết Bức, lạnh lùng nói: "Thả ba người bọn họ ra thì hôm nay có thể ông còn có một con đường sống!"
“Ồ, ý cô là gì? Nếu như không có Diệp Thu thì mạng của cô đã nằm dưới lưỡi dao của tôi rồi đấy, cô không xứng đâu!"
Huyết Bức cười lạnh, mặt đầy khinh thường nói.
"Ông chết chắc!"
Trong mắt Hồng Khổng Tước lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sau đó lao nắm đấm về phía Huyết Bức.
"Đừng cử động chứ, nếu không, cô ta chết chắc!"
Huyết Bức chỉ đầu kim trên cổ Hàn Tiêu Tiêu, cười lạnh nói.
Thấy vậy.
Sắc mặt của Hồng Khổng Tước biến đổi, chỉ có thể miễn cưỡng dừng tay lại, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc ông muốn thế nào!"
Huyết Bức không để ý đến Hồng Khổng Tước, mà cúi nhìn xuống Hàn Tiêu Tiêu, giễu cợt nói: "Nếu không muốn chết thì hãy lặp lại lời cô vừa nói xem nào!"
"Ông không phải là đối thủ của Diệp Thu, nếu để ông dám đụng đến Diệp Thu, vậy thì ông chỉ còn một con đường chết mà thôi!"
Hàn Tiêu Tiêu nghiến răng, lạnh giọng nói.
"Ha ha ha!"
Huyết Bức ngửa đầu lên trời cười to điên cuồng, sau đó nhìn về phía Diệp Thu, mặt đầy khinh thường nói: “Diệp Thu, mày có nghe thấy không? Trong mắt cảnh sát Hàn có vẻ như mày rất lợi hại. Nhưng mà tao không tin, hôm nay, tao phải ở trước mặt cảnh sát Hàn đánh bại mày, dày xéo mày, chà đạp mày, để cho cô ta biết, mày là thứ rác rưởi yếu đuối như thế nào!"
Diệp Thu híp mắt, nhàn nhạt nói: “Ồ? Thế à?"
“Sao, mày có dám đấu với tao không? Đương nhiên, nếu như mày cảm thấy sợ, vậy thì bây giờ lập tức quỳ xuống trước mặt tao, như thế tao có lẽ sẽ cân nhắc giữ lại mạng cho mày đấy!"
Huyết bức nói một cách ngạo mạn.
"Muốn đánh cùng tôi cũng được thôi, nhưng trước hết ông nên bỏ đầu kim xuống đã, không nên làm cô ấy bị thương!"
Diệp Thu nhẹ giọng nói.
“Ồ, mày đúng là biết thương hoa tiếc ngọc mà, chẳng trách cảnh sát Hàn lại tin tưởng mày như vậy. Tuy nhiên, điều mà tao thích nhất lại là hủy hoại niềm tin của người khác, mày chẳng phải là bất khả chiến bại trong lòng cô ta sao? Hôm nay tao sẽ để cho cô ta nhìn thấy, dáng vẻ mày quỳ xuống trước mặt tao có bao nhiêu đáng buồn!"
Huyết Bức cười nói.
Ngay sau đó, ông ta ống tiêm kia sang một bên.
Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên, chuẩn bị tiến tới.
Mà ngay lúc này.
Hồng Khổng Tước vươn tay ngăn Diệp Thu lại, nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói: "Anh Diệp, không phiền anh phải ra tay đâu, để tôi kết liễu ông ta!"
Dứt lời.
Hồng Khổng Tước trực tiếp lao về phía Huyết Bức.
Thấy cảnh này.
Huyết Bức nở một nụ cười khinh thường, lắc đầu nói: "Không biết sống chết!"
Hồng Khổng Tước lấy tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Huyết Bức, không nhiều lời, tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp đánh về phía Huyết Bức.
Nên biết rằng.
Là một chuyên gia đánh cận chiến.
Thực lực của Hồng Khổng Tước đương nhiên có.
Cú đấm này vừa nhanh vừa mạnh.
Người bình thường căn bản không thể nào né tránh.
Tuy vậy.
Khi cú đấm này chuẩn bị chạm vào mặt Huyết Bức.
Khóe miệng Huyết Bức cong lên, mang theo vẻ khinh miệt. Sau đó lấy một tốc độ nhanh kinh dị xuất thủ, ngay lập tức bắt lấy cổ tay của Hồng Khổng Tước.
Điều này làm cho đòn công kích mạnh mẽ của Hồng Khổng Tước ngừng lại.
Sắc mặt của Hồng Khổng Tước biến đổi, vừa muốn rút nắm đấm lại.
Tuy nhiên lại phát hiện ra cổ tay của cô ta đang bị Huyết Bức siết chặt, như thể nó bị kẹp lại bằng một chiếc kìm sắt vậy, không thể nào cử động được.
Sức mạnh ẩn chứa trong đó cô ta không thể nào chống lại nổi.
Sắc mặt của Hồng Khổng Tước đột ngột trở nên khó coi, trợn mắt nhìn Huyết Bức, lạnh lùng nói: "Buông tôi ra!"
"Được, để tôi buông cô ra!"
Huyết Bức nở một nụ cười tàn nhẫn, dùng sức nắm lấy cổ tay của Hồng Khổng Tước vặn mạnh.
Chỉ nghe một âm thanh "rắc rắc" rõ ràng.
Xương cổ tay của Hồng Khổng Tước bị bẻ gãy.
Trong nháy mắt, Hồng Khổng Tước đau đến mức đứng không vững, quỳ rạp xuống đất.
"A!"
Hồng Khổng Tước kêu lên thảm thiết, vang vọng khắp cả căn phòng.
"Chị Khổng Tước!"
Thấy vậy, sắc mặt của Phì Miêu lập tức biến đổi, cậu ta trợn mắt nhìn Huyết Bức, gầm lên: "Tên khốn kiếp, dám làm chị Khổng Tước của tao bị thương, anh Phì đây không tha cho mày!"
Dứt lời.
Phì Miêu nhanh chóng lao về phía Huyết Bức.
"Lại một tên khác muốn đi vào chỗ chết!"
Nhưng mà đối với lần này, trên mặt của Huyết Bức hiện đầy vẻ khinh thường.
Mắt thấy Phì Miêu đã vọt tới trước mặt Huyết Bức, vung lòng bàn tay ra chuẩn bị đánh về phía Huyết Bức.
Thì ngay tại thời điểm này.
Huyết Bức lại đi trước một bước, đá thẳng vào bụng của Phì Miêu.
Phì Miêu giống như một quả cầu thịt vậy, vuột ra xa tại chỗ.
Va chạm mạnh vào tường, sau đó dừng lại.
Mà giờ phút này, cậu ta đã rơi xuống đất, hai tay ôm bụng, hồi lâu cũng không đứng dậy được.
Nên biết rằng.
Phì Miêu là một người đàn ông to béo nặng gần ba trăm cân, toàn thân đầy mỡ dày, năng lực phòng ngự cực mạnh.
Mà bây giờ cậu ta lại bị Huyết Bức đạp ngã trên đất, thậm chí không thể đứng dậy nổi.
Có thể thấy sức mạnh của chân Huyết Bức này đáng sợ đến thế nào.
"Rác rưởi, đều là rác rưởi, tiểu đội Thiên Võng chó má gì đó lại không thể chịu nổi một đòn nữa!"
Huyết Bức liếc mắt nhìn Phì Miêu bị ông ta đạp bay ra ngoài, cùng với Hồng Khổng Tước đang bị siết chặt tay, mặt đầy vẻ khinh thường cười to nói.
Mà những lời này hoàn toàn làm cho Bạo Long tức giận.
Bạo Long cau mày lại, hai mắt trợn to nhìn thẳng vào Huyết Bức, trầm giọng nói: "Ông sẽ vì lời nói hôm nay mà phải trả giá đắt. Làm nhục tiểu đội Thiên Võng, giết không tha!"
Vừa dứt lời.
Bạo Long lao về phía trước như hổ vào núi vậy, vọt thẳng về phía Huyết Bức.
"Á à, lại là một tên khoác lác rác rưởi khác!"
Huyết Bức cười khinh bỉ, trực tiếp ném Hồng Khổng Tước đang ở trong tay ông ta sang một bên.
Bạo Long lấy tốc độ cực nhanh phóng tới trước mặt Huyết Bức, không nhiều lời, trực tiếp tung một nắm đấm mang sức mạnh hủy diệt lao về phía Huyết Bức.
Một cú đấm này, mạnh mẽ uy lực, mang theo mười phần áp bức.
Huyết Bức thấy vậy, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường, đồng thời cũng tung ra một quả đấm giống vậy, nghênh đón.
"Ầm!"
Chỉ nghe một tiếng rên.
Hai quả đấm chạm vào nhau.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cơ thể cả hai đều run lên.
Ngay sau đó.
Bạo Long bị sức mạnh kia làm cho chấn động, lui về sau bảy tám bước.
Huyết Bức chỉ lùi lại ba bước mà thôi.
Thấy cảnh này, cho dù ai nhìn cũng có thể thấy được Huyết Bức mới là người chiếm ưu thế.
"Không hổ là huấn luyện viên của Lang Nha trước đây, quả nhiên có chút thực lực đấy. Tuy nhiên, xin thứ lỗi cho tao nói thẳng, ở trong mắt tao, mày cũng chỉ là một tên cặn bã mà thôi!"
Huyết Bức nhìn Bạo Long, cười khẩy, rất kiêu ngạo nói.
"Ông tự tìm cái chết rồi!"
Hai mắt Bạo Long trợn tròn, con ngươi đỏ lên.
Ngay sau đó anh ta không nói lời nào, nắm chặt quả đấm, tấn công về phía Huyết Bức một lần nữa...