Đám sát thủ nhà nghề vừa rồi mới xông lên, bao gồm cả ba sát thủ đứng đầu là lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục. Tất cả đều nằm trên mặt đất, không còn hơi thở.
Mà Diệp Thu, vẫn bình yên vô sự đứng tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Sát Thần trực tiếp ngu người.
Nên biết rằng.
Đây chính là một đám sát thủ nhà nghề, bao gồm ba sát thủ cao cấp.
Liên hiệp lại với nhau, nhưng cũng không thể nào tổn hại đến Diệp Thu dù chỉ một chút.
Điều này thực sự quá sức tưởng tượng mà.
“Mày… mày đến tột cùng là ai?”
Trong ánh mắt Sát Thần đầy rẫy sự kinh hoàng, cắn răng hỏi.
“Anh còn chưa đủ tư cách để biết đâu!”
Khóe miệng Diệp Thu cong lên một nụ cười đầy lạnh lùng, ngay sau đó trực tiếp hóa thành một bóng đen, vọt về phía Sát Thần.
Còn chưa kịp đợi Sát Thần phản ứng lại.
Diệp Thu đã tới trước mặt Sát Thần.
Sắc mặt Sát Thần đại biến, vừa định chuẩn bị xuất thủ công kích Diệp Thu.
Diệp Thu trực tiếp tung một cú đấm vào lồng ngực của Sát Thần.
“Phốc!”
Sát Thần phun ra một ngụm máu đen, bay ra ngoài tại chỗ, rơi mạnh xuống đất.
Mà giờ phút này, hơi thở trên người anh ta đã yếu ớt tới cực điểm.
Hiển nhiên.
Diệp Thu chỉ tung một cú đấm, đã lập tức khiến anh ta trọng thương, không còn năng lực phản kháng lại.
Điều này khiến gương mặt của Sát Thần hiện đầy vẻ kinh hoàng.
Cho tới giờ khắc này, anh ta mới biết được thực lực của Diệp Thu kinh khủng đến nhường nào.
Là người mà anh ta tuyệt đối không thể đối phó nổi.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thu đi về phía trước, một tay nắm lấy cổ áo của Sát Thần, xách anh ta từ dưới đất lên, lạnh lùng nói: “Nhóm người Hàn Tiêu Tiêu ở đâu?”
“Diệp Thu, không ngờ thực lực của mày lại mạnh như vậy đấy!”
Sắc mặt Sát Thần nhợt nhạt nói.
“Bớt nói nhảm, trả lời vấn đề của tôi!”
Diệp Thu lạnh giọng nói.
“Cho dù tao không trả lời, mày cũng không dám giết tao!”
Khóe miệng Sát Thần đột nhiên cong lên một nụ cười nhạt đầy vẻ đắc ý.
“Ồ?”
Diệp Thu híp mắt lại.
“Mày biết không? Lúc mày chạy tới nơi này của bọn tao, lão đại của Thất Quái Giang Nam chúng tao cũng đã chạy tới chỗ của vợ mày rồi. Không có mày bảo vệ, tao đoán vợ mày bây giờ chắc hẳn đã rơi vào tay của lão đại bọn tao rồi!”
Sát Thần cười lạnh nói.
Sắc mặt của Diệp Thu lập tức trầm xuống, áp lực nặng nề tỏa ra từ cơ thể anh.
Nhất là ánh mắt của Diệp Thu vào thời khắc này, trong đó ẩn chứa sát khí, khiến Sát Thần có cảm giác không rét mà run.
Rõ ràng, Diệp Thu đang thật sự nổi giận.
Nhưng Diệp Thu càng tức giận.
Sát Thần lại càng hưng phấn, anh ta ngửa đầu đắc ý cười to: “Ha ha ha, Diệp Thu à, bây giờ mày rất tức giận đúng không? Cho dù mày có năng lực siêu mạnh thì sao chứ? Bây giờ vợ mày vẫn phải lâm vào nguy hiểm. Nếu như mày dám động đến một cọng tóc của tao, vậy thì vợ mày sẽ chết chắc đấy!”
“Vậy sao?”
Diệp Thu híp mắt lại, ánh mắt nhìn về phía Sát Thần càng trở nên bất thiện.
“Mày không phải thật sự muốn giết tao đấy chứ? Tao cảnh cáo mày, nếu như tao không sống để trở lại, vậy thì mày sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp được vợ của mày nữa rồi!”
Sắc mặt Sát Thần biến đổi, ngoài mạnh trong yếu hét lên.
“Vợ của Diệp Thu tao, lại để cho loại kiến hôi như mày muốn chạm vào là có thể sao?”
Diệp Thu lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, anh đã trực tiếp vặn cổ Sát Thần! Sát Thần cho đến trước khi chết, trên mặt vẫn hiện biểu cảm không dám tin tưởng.
Bởi vì anh ta không hiểu, rõ ràng Thất Quái Giang Nam đã bắt được cái xương sườn mềm của Diệp Thu, nhưng vì sao Diệp Thu lại còn dám giết chết mình cơ chứ.
Tuy nhiên Sát Thần không biết rằng.
Ở trước mặt người có năng lực.
Những âm mưu quỷ kế kia của bọn họ, căn bản không còn một kích! Diệp Thu có thể xem như là vua của thế giới ngầm, sao có thể bị bọn họ uy hiếp dễ dàng vậy chứ?
Đúng là cực kỳ buồn cười! Ngay sau đó.
Diệp Thu trực tiếp ném thi thể của Sát Thần lên mặt đất.
Mà ngay lúc này.
Âu Dương Hạo cũng chạy từ bên ngoài vào.
Diệp Thu phân phó anh ta tiếp tục tìm đám người Hàn Tiêu Tiêu.
Dù sao giờ phút này, Sát Thần hay người của Thất Quái Giang Nam đã bị anh tiêu diệt toàn bộ rồi.
Chuyện còn lại giao cho Âu Dương Hạo giải quyết là được.
Anh trực tiếp xông ra khỏi đấu trường quyền anh ngầm, vọt lên xe thể thao lái về nhà…
Hãn Hải Lam Thành, biệt thự của Lâm Thanh Nhã, phòng khách tầng một.
Giờ phút này.
Lâm Thanh Nhã đang ngồi trên ghế sô pha.
Mà ngồi đối diện với cô lúc này là một người đàn ông đầu trọc, đang ở trần.
Trên lồng ngực của anh ta có xăm hình một con chó sói đang há mõm đầy máu.
Người này cũng không phải ai xa lạ.
Chính là nhân vật đứng đầu Thất Quái Giang Nam, Tàn Lang!
Vào nửa giờ trước.
Tàn Lang xông vào biệt thự, dùng súng lục khống chế Lâm Thanh Nhã.
Mà giờ khắc này.
Anh ta đang ngồi đối diện với Lâm Thanh Nhã, trong tay vẫn cầm theo súng lục, họng súng đen nhánh thẳng tắp hướng về phía cô.
Cho dù bình thường Lâm Thanh Nhã rất bình tĩnh trước mọi việc, nhưng giờ phút này, gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn toát lên vẻ sợ hãi, trái tim đập mạnh không ngừng.
Tuy nhiên so ra.
Lâm Thanh Nhã đã coi như đủ bình tĩnh, đổi thành người phụ nữ khác, bị một người đàn ông cầm súng chỉ vào như vậy, thế nào cũng sẽ sợ hãi đến ngất đi.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Lâm Thanh Nhã nhìn Tàn Lang ngồi ở đối diện mình, hít vào một hơi thật sâu, hỏi.
“Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi!”
Tàn Lang cười lạnh một tiếng, cũng không nói ra thân phận của mình.
“Tại sao anh lại hạ thủ với tôi? Chẳng lẽ anh muốn đối địch với tập đoàn Lâm Thị, và cả nhà họ Lâm sao?”
Lâm Thanh Nhã híp mắt lại, lạnh giọng hỏi.
“Người đẹp à, không phải tôi muốn đả kích cô, mà cái cô gọi là nhà họ Lâm, còn có tập đoàn Lâm Thị kia, ở trong mắt tôi chỉ là chuyện chọc cười thôi, biết chưa?” Tàn Lang mặt đầy khinh miệt nói.
Lời này của anh ta ngược lại cũng không hề khoác lát.
Ngoài tổ chức Thất Quái Giang Nam, sau lưng anh ta còn có chỗ dựa rất lớn.
Mà nhà họ Lâm, cùng lắm chỉ là một gia tộc nhỏ ở GC, ngay cả bốn gia tộc lớn cũng không tính.
Làm sao có thể lọt vào mắt của Tàn Lang cơ chứ?
“Anh đừng có mà tỏ vẻ ngạo mạn như vậy!”
Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại.
“Quá khen quá khen! Ngạo mạn vẫn luôn là danh từ dành cho tôi!”
Tàn Lang cười đắc ý, sau đó quan sát Lâm Thanh Nhã từ đầu đến chân một phen, rồi cười lạnh nói: “Ngược lại cô ấy à, đúng là không hổ danh tổng tài mỹ nữ của tập đoàn Lâm Thị. Gặp phải loại chuyện này mà vẫn bình tĩnh như vậy, nếu là người phụ nữ khác, chỉ sợ đã sớm bị đánh ngất đi rồi. Khó trách Diệp Thu lại quan tâm đến cô như vậy!”
“Diệp Thu?”
Lâm Thanh Nhã thoáng sửng sốt, nghi ngờ nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến anh ấy?”
“Cô sẽ biết ngay thôi!”
Khóe miệng Tàn Lang cong lên một nụ cười mang đầy vẻ đùa cợt.
Lâm Thanh Nhã nhíu mày lại.
Chẳng lẽ người trước mắt này tới là vì Diệp Thu sao?
Diệp Thu chọc phải một người dữ tợn như vậy từ bao giờ vậy chứ?
“Ầm!”
Mà ngay lúc này.
Cửa biệt thự bị người từ bên ngoài đạp mạnh ra.
Diệp Thu từ bên ngoài đi vào.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Nhã vẫn còn lành lặn không hề hấn gì ngồi trên sô pha ở phòng khách, anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, ánh mắt anh liền rơi vào người Tàn Lang ngồi phía đối diện.
Trong mắt anh lóe lên tia sáng đầy lạnh lẽo.
“Diệp Thu anh mau chạy đi, người này tới vì anh đấy, anh đừng tới đây, mau trốn ra ngoài báo cảnh sát thôi!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nhã biến đổi, vội vàng hô to về phía Diệp Thu.