Lâm Thanh Nhã khoát tay, không sao cả nói.
"Thật sao?
Hy vọng là vậy!"
Diệp Thu nhún vai.
Anh không tin Lâm Quốc Đống không ghi thù.
Lúc gần đi, ánh mắt muốn giết người kia của Lâm Quốc Đống, anh thấy rõ rành rành.
Chẳng qua là ngại Cát Hồng Viễn ở đấy, Lâm Quốc Đống không tiện bùng nổ thôi.
Đợi sau này, chắc chắn không thể thiếu báo thù.
Nhưng mà, Diệp Thu không sợ, chỉ cần có thể làm bà xã vui, anh làm gì cũng được.
Nghĩ tới đây.
Ánh mắt Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nhất thời trở nên càng dịu dàng.
Cái nhìn này làm Lâm Thanh Nhã không được tự nhien, cô trừng mắt nhìn Diệp Thu, tức giận hỏi: "Anh nhìn tôi như thế làm gì?"
"Em xinh!"
Diệp Thu sinh tình nói.
"Cút đi, ít dỗ ngon dỗ ngọt tôi, tôi không ăn cái này!"
Lâm Thanh Nhã trợn mắt nhìn Diệp Thu, sau đó chớp chớp mắt, lạnh lùng hỏi: "Khai báo đi, tuyết sâm ngàn năm anh lấy từ chỗ nào?
Hẳn là anh không có hai tỷ đi mua đồ đâu nhỉ?"
Đối diện với chất vấn của Lâm Thanh Nhã.
Diệp Thu đã nghĩ xong cớ từ sớm rồi, trực tiếp nói: "Nói ra thì là anh may mắn, con người anh hiểu một chút về thuốc Đông y, hôm đó ra ngoài đi dạo, trùng hợp đụng phải một lão nông ở bán đường bán tuyết sâm, nhưng mà ông ấy không biết nên bán tuyết sâm ngàn năm như tuyết sâm bình thường. Lúc đó, anh liếc mắt một cái là nhận ra, vì thế mua luôn hai cây tuyết sâm ngàn năm. Hơn nữa tổng cộng mới tốn có hai mươi đồng tiền!"
"Hai mươi đồng tiền!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt tròn xoe, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kinh ngạc.
Dùng hai mươi đồng tiền mua được tuyết sâm ngàn năm trị giá hai tỷ.
Đây quả thực là ngang với trúng xổ số rồi.
Lâm Thanh Nhã tranh thủ đánh giá từ đầu đến chân Diệp Thu một phen.
Nhưng nhìn thế nào, cô cũng cảm thấy Diệp Thu không giống như người có vận cứt chó.
"Anh không gạt tôi chứ?"
Lâm Thanh Nhã nhìn chằm chằm Diệp Thu, nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Sao anh lại lừa em chứ, chính là như vậy đấy!"
Diệp Thu bất đắc dĩ gật đầu.
"Thật sao?"
Lâm Thanh Nhã vẫn hơi không tin hỏi.
"Gỉa đấy! Thật ra anh là một phú hào ở ẩn, tùy tiện ra tay là mười tỷ, trăm tỷ, tài sản của anh đủ mua mấy trăm tập đoàn Lâm thị, cái này em tin rồi chứ?"
Diệp Thu bỗng nhiên nghiêm túc nói.
"Tôi phi, so với cái anh đang nói thì tôi tin vào chuyện anh tốn hai mươi đồng mua được tuyết sâm ngàn năm kia hơn. Bởi vì cái đó còn có khả năng, còn anh nói anh là phú hào ở ẩn, cái này không thể nào!"
Lâm Thanh Nhã khẽ gắt một ngụm, tức giận nói.
"Anh là phú hào ở ẩn thật, em tin anh đi!"
Diệp Thu nghiêm túc nói.
"Tôi tin anh cái quỷ, còn nói bừa nữa tôi sẽ tức giận!"
Lâm Thanh Nhã trừng mắt nhìn Diệp Thu, lành lạnh nói.
"Ha ha, đừng đừng đừng, anh không đùa nữa!"
Diệp Thu vội vàng khoát tay, nhếch miệng cười nói.
Mà trong lòng anh, thực ra là bất đắc dĩ.
Quản nhiên là đầu năm nay, nói thật cũng không ai tin a! Nhưng thế cũng tốt, ít nhất thì sau này Lâm Thanh Nhã sẽ không hoài nghi về thân phận của mình nữa.
Lâm Thanh Nhã hung hắng trừng mắt nhìn Diệp Phi, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Diệp Thu nữa.
Thấy vậy.
Diệp Thu còn tưởng Lâm Thanh Nhã giận mình rồi, nhanh chóng sát lại gần, cẩn thận hỏi: "Lâm tổng, em giận à?"
Thế nhưng, Lâm Thanh Nhã vẫn không để ý tới Diệp Thu.
Cứ im lặng như vậy khoảng năm phút.
Lâm Thanh Nhã bất ngờ quay đầu lại, nhìn Diệp Thu, cô nghiêm túc hỏi: "Diệp Thu, anh có muốn đi làm không?"
"Hả?
Sao đột nhiên em lại hỏi cái này?
Diệp Thu sững sờ, nghi hoặc nói.
"Anh không thấy ở nhà cả ngày rất chán à?
Một người đàn ông, không nên cả ngày ở nhà lau sàn nấu cơm nhỉ?"
Lâm Thanh Nhã nhíu mày, hỏi.
Kỳ thực, cô vẫn muốn để Diệp Thu có thành tựu của bản thân.
Nếu bây giờ đã kết hôn rồi, thì có một số chuyện không thể thay đổi.
Thế nên cô muốn Diệp Thu không vô dụng nữa, ít nhất là có một công việc bình thường cũng được.
Một người đàn ông, cả ngày ở trong nhà làm công việc nội trợ, chờ bao nuôi.
Đừng nói là bản thân cô coi thường, mọi người đều sẽ coi thường.
Hơn nữa nếu như Diệp Thu có công việc bình thường để làm việc, người nhà họ Lâm cũng không nói những lời mắc óc như hôm nay nữa,
Kỳ thực, điều mà Lâm Thanh Nhã muốn rất đơn giản.
Cô có thể chấp nhận người đàn ông nghèo, nhưng cô quyết không chấp nhận một người đàn ông không có chí cầu tiến! "Vậy ý của Lâm tổng là?"
Diệp Thu nhìn Lâm Thanh Nhã, nhếch miệng cười hỏi.
"Anh...tới Lâm thị làm việc đi!"
Lâm Thanh Nhã hít sâu một hơi, do dự nửa ngày trời, nói.
"Lâm thị?
Công ty của em?"
Diệp Thu sửng sốt.
"Đúng vật!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó chuyển câu chuyện: "Nhưng từ khi bắt đầu tôi chắc chắn sẽ không cho anh chức vị và tiền lương quá cao, anh phải làm từ viên chức nhỏ đi lên, thăng tiến dựa vào năng lực của bản thân anh, có được không?"
"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười nói.
Có thể gần Lâm Thanh Nhã hơi một chút, mỗi ngày đều gặp mặt Lâm Thanh Nhã.
Anh cao hứng còn không kịp, cầu còn không được đây.
Lâm Thanh Nhã thấy Diệp Thu sảng khoái đồng ý như vậy, trong lòng cũng vui mừng.
Chỉ cần Diệp Thu chịu cố gắng, đồng ý thay đổi.
Thế thì cô cũng nguyện ý cho Diệp Thu một cơ hội, một cơ hội chân chính trở thành chồng của mình! Tất nhiên rồi, mọi chuyện còn phải xem biểu hiện sau này của Diệp Thu mới được.
"Mười giờ sáng mai, tới công ty tìm tôi báo cáo, tôi sẽ để thư ký sắp xếp chức vị cho anh, nhớ kỹ, không được đến muộn!"
Lâm Thanh Nhã nhìn Diệp Thu, thản nhiên nói.
"Ok, ngày mai anh nhất định tới đúng giờ!"
Diệp Thu vội vàng đồng ý.
Thấy vậy.
Lâm Thanh Nhã gật đầu, sau đó khởi động xe, lái ra khỏi đại viện nhà họ Lâm...Bởi vì công ty còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Lâm Thanh Nhã đưa Diệp Thu gần cổng của tiểu khu Hãn Hải Lam Thành, sau đó trực tiếp lái xe tới công ty.
Diệp Thu nhìn theo chiếc xe của Lâm Thanh Nhã rời đi, sau đó chuẩn bị xoay người đi về tiểu khu.
Nhưng ngay lúc này, một xe cảnh sát lại bất ngờ dừng trước mặt Diệp Thu.
Ngay sau đó, cửa xe mở ra.
Một nữ cảnh sát để tóc ngắn, mặc cảnh phục, chỗ hông đeo một chiếc súng từ trong xe đi xuống.
Theo sau, còn có hai tên cảnh sát.
Nữ cảnh sát đi tới trước mặt Diệp Thu, trực tiếp lấy thẻ cảnh sát của mình bày ra trước mặt Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: "Anh chính là Diệp Thu phải không?"
"Là tôi, có chuyện gì không?"
Diệp Thu nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Tôi nghi ngờ anh có tham gia một vụ đánh nhau có dùng binh khí của xã hội đen, mời theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra!"
Nữ cảnh sát lạnh lùng nói.
Nói xong.
Cô ta vẫy tay với hai tên cảnh sát ở phía sau, ra lệnh: "Còng tay lại rồi đưa lên xe!"
"Đánh nhau?"
Diệp Thu lặng đi một lát, trong lòng cũng nghi hoặc một trận: Lẽ nào là cái lần hôm qua ở hầm đỗ xe?
Mà lúc này, hai vị cảnh sát đã đi lên trước, hơn nữa còn lấy ra còng tay...