Từ nay về sau, cho dù là Hàn Dương hay là thế lực phía sau Liệt Hỏa đều tan thành mây khói ở Giang Bắc. Còn về nhà họ Tiêu sau lưng Tiêu Thần, nếu họ dám đến trả thù, Diệp Thu không ngại giúp bốn dòng họ lớn ở Giang Châu chỉ còn lại ba dòng họ lớn.
Không nói khoa trương, những chuyện này cũng chẳng khó khăn gì đối với Diệp Thu.
“Chỗ này giao cho mấy người xử lý, phải khôi phục lại nguyên dạng ban đầu!” Diệp Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà xưởng, nhàn nhạt nói.
Nói xong anh quay người đi đến chiếc Minibus đang ngừng trước cửa nhà xưởng, lái xe rời đi. Mà sau khi Diệp Thu đi chưa bao lâu. Có vài bóng đen nhảy xuống từ nóc nhà xưởng… Lái xe chạy thẳng vào trung tâm thành phố.
Diệp Thu gọi điện thoại cho Âu Dương Hạo, hẹn gặp mặt ở hồ nhân tạo trong công viên Nhân Dân. Ngay sau đó Diệp Thu lái xe thẳng đến điểm hẹn.
Anh vừa đến điểm hẹn chưa bao lâu thì Âu Dương Hạo đã đến. Với khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của anh ta thì cho dù ném trong đám người thì vẫn rất dễ dàng nhận ra.
Mà bên cạnh anh ta còn có một cô bé nhỏ xinh đáng yêu. Đây không phải ai khác mà chính là Triệu Y Nam - Con gái của Triệu Mỹ Tuyết. Lúc trước Diệp Thu đã giao nhiệm vụ cho Âu Dương Hạo, để anh ta nghĩ cách cứu cô bé ra.
Bây giờ vừa gặp, thấy Triệu Y Nam không bị thương, hơn nữa tâm trạng cũng không tệ, nhảy nhót vui cười, hiển nhiên không bị chuyện hôm nay dọa sợ hãi rồi để lại bóng ma tâm lý.
Thấy vậy, Diệp Thu đã có thể thở phào nhẹ nhõm và yên tâm hơn. Anh lo lắng chuyện hôm nay sẽ để khiến cho Nam Nam có bóng ma tâm lý. Nếu vậy thì tuổi thơ của Nam Nam sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
Có điều bây giờ có vẻ như anh đã lo lắng dư thừa.
“Âu Dương Hạo, Nam Nam!” Diệp Thu vẫy tay với hai người.
Thấy vậy, Âu Dương Hạo nhếch miệng cười, anh ta vừa định chào hỏi Diệp Thu. Ngay lúc này, Nam Nam đang nắm tay anh ta lại càng vui vẻ hơn, chạy về phía Diệp Thu, vừa chạy vừa hét lên: “Ba ơi!”
“Ba ơi á?” Âu Dương Hạo ngẩn người, trên trán phủ đầy dấu chấm hỏi.
Trách không được đại ca để để mình nghĩ cách đi cứu cô bé nhỏ này. Thì ra đây là con gái của anh ấy! Ủa, mà không đúng, đại ca có con gái từ lúc nào vậy? Hơn nữa trông cô bé này cũng đã bốn năm tuổi rồi. Tại sao trước kia chưa từng nghe đại ca nhắc đến chuyện này chứ? Chẳng lẽ là con gái riêng?
Nghĩ đến đây. Âu Dương Hạo vội đi nhanh hơn, nhìn Nam Nam đang thân thiết ôm Diệp Thu, anh ta cười đầu xấu hổ, chỉ vào Nam Nam hỏi: “Đại ca, chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh cũng quá bất cẩn rồi, con gái đã lớn vậy rồi, chị dâu đã biết chưa?”
Nghe anh ta nói vậy, đầu Diệp Thu toát cả mồ hôi, bó tay rồi. Rõ ràng là Âu Dương Hạo đã hiểu lầm gì đó rồi.
Diệp Thu vội vàng cúi đầu xoa đầu Nam Nam trong lòng ngực, mỉm cười nói: “Nam Nam ngoan, ba nói với chú Âu Dương vài lời, con tự chơi một lát đi nhé!”
“Vâng ạ… Vậy ba ơi, hai người nhanh về nha!” Nam Nam chu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không nỡ nói.
“Được!” Diệp Thu mỉm cười gật đầu, ngay sau túm lấy Âu Dương Hạo đi sang một bên.
“Đại ca định nói gì vậy, sao phải cách xa con gái anh?” Âu Dương Hạo nhìn thoáng qua Nam Nam cách đó không xa, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Cậu đừng nói bậy nữa, cô bé kia không phải con gái tôi!”
Diệp Thu liếc nhìn Âu Dương Hạo, nói đầy tức giận.
“Hả?” Âu Dương Hạo lập tức ngu ngơ, mờ mịt.
Diệp Thu thấy vậy, đành phải kể lại cho Âu Dương Hạo đầu đuôi câu chuyện một lần nữa.
Sau khi nghe xong, lúc này Âu Dương Hạo mới hiểu rõ, nhếch miệng cười nói: “Được đó đại ca, anh đúng là may mắn nhặt được một cô con gái cưng!”
“Lúc về lại tổ chức không được nói bậy, biết chưa?” Diệp Thu trừng mắt nhìn Âu Dương Hạo, dặn dò nói.
“Ôi chao đại ca, anh cứ yên tâm đi, vốn dĩ việc anh đi ở rể đã làm cho một đám em gái trong tổ chức chúng ta đau thấu tim gan, nếu tôi nói anh còn có con gái thì còn muốn để các cô ấy sống nữa không đây? Ngộ nhỡ mấy cô ấy thất tình tự tử tập thể thì phải làm sao bây giờ? Tôi còn muốn nhân lúc rảnh rỗi ngắm mấy cô ấy, nhìn cảnh đẹp ý vui làm cho cuộc sống buồn tẻ này vui vẻ hơn một chút đó!” Âu Dương Hạo vẫy tay, nhếch miệng cười nói.
“Thôi được rồi đó, cả ngày chẳng đứng đắn!” Diệp Thu tức giận liếc nhìn Âu Dương Hạo, ngay sau đó hỏi: “Tôi để cậu điều tra cô gái trộm ví tiền kia, cậu điều tra được tới đâu rồi?”
“Cô gái kia có chút thủ đoạn, năng lực phản trinh sát rất mạnh, có điều đại ca cứ yên tâm, không quá ba ngày, tôi sẽ tìm được vị trí của cô ta!” Âu Dương Hạo vội vàng bảo đảm.
“Ừ, vậy là tốt rồi!” Diệp Thu gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói: “Để tổ chức ra tay diệt bang Liệt Hỏa ngay trong tối nay luôn đi!”
Giọng điệu của anh giống như đang nói một chuyện gì đó rất là bình thường.
Âu Dương Hạo hơi sửng sốt, ngay sau đó cũng không hỏi thêm gì, chỉ nhếch miệng cười gật đầu: “Biết rồi!”
…
Sau khi chia tay Âu Dương Hạo ở công viên, Diệp Thu dẫn Nam Nam đến trước cửa Công ty trách nhiệm hữu hạn bách hóa Thiên Tuyết.
Dù sao Triệu Mỹ Tuyết vẫn chưa biết Nam Nam đã được cứu. Cô ta là mẹ của Nam Nam, nhất định cô ta rất lo lắng. Vì thế Diệp Thu nhanh chóng dẫn Nam Nam đến chỗ cô ta.
Trải qua chuyện lần trước nên lần này không có ai còn dám ngăn cản Diệp Thu. Bảo vệ canh cửa vừa thấy Diệp Thu tới thì lập tức trưng vẻ mặt nịnh nọt, hận không thể cung kính với Diệp Thu giống như ông nội. Nếu không có bất ngờ xảy ra, chắc là Tổng giám đốc Tô Hán Sơn đã tự dặn dò.
Vì thế Diệp Thu dẫn Nam Nam đến trước cửa văn phòng chủ tịch rất thuận lợi. Diệp Thu cúi đầu nhìn Nam Nam, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười, nhỏ giọng nói: "Nam Nam, con trốn trước đi. Chúng ta tạo bất ngờ cho mẹ con được không?"
“Vâng ạ!” Nam Nam vô cùng hứng thú gật đầu, ngay sau đó trốn ra sau lưng Diệp Thu.
Diệp Thu thấy vậy thì hơi mỉm cười, lúc này mới đưa tay gõ lên cửa văn phòng.
“Mời vào!” Chỉ chốc lát sau, trong văn phòng vang lên một giọng nói yếu ớt tiều tụy.
Đúng là giọng của Triệu Mỹ Tuyết. Hiển nhiên chuyện Nam Nam mất tích đã tạo ảnh hưởng không nhỏ cho cô ta. Đáng thương cho nỗi lòng của cha mẹ trong thiên hạ! Diệp Thu thở dài một hơi, đẩy cửa bước vào. Còn Nam Nam thì nhanh đi sát phía sau Diệp Thu. Vóc dáng cô bé nhỏ xinh, vừa hay bị Diệp Thu che chắn, nếu không nhìn kỹ thì không thể nào nhìn thấy cô bé.
“Có chuyện gì? Nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng thì đi tìm tổng giám đốc Tô xử lý đi!" Triệu Mỹ Tuyết cúi đầu chăm chú làm việc, vẻ mặt rất tiều tụy, không ngẩng đầu lên nói.
Nhưng mà cô ta nói xong thì chẳng có lời đáp lại. Triệu Mỹ Tuyết nhíu mày, có hơi không vui ngẩng đầu: “Nói anh đó, tại sao không đi ra…” Ngay sau đó cô ta nhìn thấy rõ gương mặt Diệp Thu. Cô ta sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nhanh đi lên đón: "Sao anh Diệp lại đến đây? Có phải đã có tin tức gì của Nam Nam không?"
"Cô Triệu, tiếp sau đây, nhất định cô không được kích động đâu nhé!" Diệp Thu mỉm cười nói.
“Kích động ư?” Trong đôi mặt đẹp của Triệu Mỹ Tuyết hiện lên nghi ngờ, ngay sau đó dường như đã nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ lập tức thay đổi, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Anh Diệp đừng làm tôi sợ, có phải Nam Nam xảy ra chuyện gì không?"
“Không phải!” Diệp Thu lắc đầu.
“Vậy là gì?” Vẻ mặt Triệu Mỹ Tuyết vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Khóe môi Diệp Thu cong lên, vỗ tay cười nói: “Xuất hiện đi!”